Nhìn vẻ mặt Trịnh Vỹ Lệ, có lẽ Lục Vũ đã nói rõ chuyện gặp mặt cho cô ấy biết, có điều cô ấy cũng không nghĩ rằng Khương Ninh lại tới.
"Hôm qua gặp được Lục Vũ mới biết các chị đã quay lại thành phố Phượng, hôm nay tới đây là muốn thăm hai người."
Bọn họ thuê chung một phòng, Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ ở phòng phía trong, Trương Siêu và chị gái thì ở bên ngoài.
Gian phòng khoảng bảy, tám mét vuông, ngoại trừ giường còn có nơi để nấu cơm, đồ đạc lung tung khắp nhà trông rất lộn xộn.
Trịnh Vỹ Lệ chống đỡ cơ thể không khỏe, thu dọn qua một lúc mới dẫn Khương Ninh vào phòng: "Tới chỗ đặt chân còn không có."
"Không sao, em cũng đâu phải người ngoài."
Khương Ninh ngồi xuống mép giường: "Sau khi mọi người đi, em và Hoắc Dực Thâm tới bờ biển ở Quảng Đông kinh doanh hải sản một thời gian. Mấy năm nay hầu như chỉ ở thành phố Phượng, việc làm ăn tới thì làm, không tới thì ở nhà xem sách y."
"Nghe Lục Vũ nói, sau khi sinh non thân thể chị không được điều dưỡng tốt, lưu lại rất nhiều mầm bệnh. Không ngại em tự đề cử mình chứ? Nếu chị tin em thì để em xem thử xem thế nào."
Trịnh Vỹ Lệ lộ vẻ chua xót và áy náy: "Là chị liên lụy Lục Vũ, nếu không anh ấy đã sống rất tốt rồi."
"Nói mê sảng cái gì thế, hai người đều là vợ chồng già cả rồi, nào có chuyện liên lụy hay không."
"A Ninh em không biết đó thôi, vì trị bệnh của chị, anh ấy đã bỏ ra không biết bao nhiêu thứ."
Khương Ninh an ủi nói: "Vậy thì chị càng phải kiên cường lên, điều dưỡng thân thể cho thật tốt. Lục Vũ là cô nhi, là chị cho cậu ấy cảm nhận được tình cảm gia đình. Nếu chị cam chịu số phận như thế thì cậu ấy thật sự không còn nhà nữa rồi."
Trịnh Vỹ Lệ cười khổ, muốn nói rồi lại không biết nói từ đâu.
Khương Ninh kiểm tra thử, bệnh của cô ấy quả thật khá nghiêm trọng.
Vốn dĩ cũng không khó chữa, nhưng vì không có thuốc nên đành phải gắng gượng chịu đựng, cuối cùng ngày càng nặng hơn.
"Không có vấn đề gì lớn, chỉ là viêm nhiễm chút thôi, áp dụng châm cứu kết hợp với xoa bóp, uống thuốc một thời gian là được.”
Thật ra Trịnh Vỹ Lệ có uống thuốc, nhưng số lượng có hạn nên chỉ có thể thi thoảng mới uống, không uống thường xuyên nên các chứng viêm được đà tái phát.
Khương Ninh chỉ cô ấy mấy huyệt vị cần xoa bóp: "Có vài chỗ cần người khác xoa bóp giúp, em viết hết ra giấy, tới lúc đó chị nói Lục Vũ làm cho nhé."
Sau khi xoa bóp xong thì tới châm cứu.
Khương Ninh lấy thảo dược đã chuẩn bị sẵn để trong túi ra: "Không biết bệnh cụ thể của chị là gì nên em mang theo mấy loại tới luôn, chị uống trước vài ngày đi."
"Thuốc men bây giờ là vô giá, em lấy đâu ra nhiều như thế?" Trịnh Vỹ Lệ kinh ngạc, vội vàng xua tay nói: "Mấy thứ này có thể đổi được không ít tiền giao dịch, đừng cho chị làm gì lãng phí lắm.”
Cả nhà chỉ có bốn bức tường, cô ấy không có thứ gì tốt để đưa cho Khương Ninh.
"Năm nay thời tiết khá tốt, em với Hoắc Dực Thâm vào núi đào được một ít thuốc đem về trồng, mấy cái này đều là bọn em tự trồng, không phải tốn tiền đi mua."
Sợ cô ấy nghĩ nhiều nên Khương Ninh thoải mái nói: "Không phải cho không chị, chị giữ uống cho hết bệnh đã, tới lúc đó còn lo không kiếm được tiền trả lại em? Chúng ta là bạn bè, thời điểm khó khăn đừng khách sáo như thế."
Xoa bóp và châm cứu xong khiến cả người Trịnh Vỹ Lệ thoải mái lên không ít: "A Ninh, cảm ơn em."
"Ai mà không có lúc khó khăn, chúng ta giúp nhau một tay chắc chắn sẽ vượt qua được." Khương Ninh vỗ vai cô ấy: "Chị ráng dưỡng bệnh cho tốt rồi bắt đầu lại lần nữa, em rất muốn lại nhìn thấy chị đánh quyền, chị vẫn là chị Trịnh chấp cả lợn rừng."
Đến giờ hẹn, Khương Ninh đứng dậy rời đi: "Nghỉ ngơi cho tốt, mai em lại tới."
Trịnh Vỹ Lệ vốn muốn giữ cô ở lại ăn cơm, nhưng để chữa bệnh cho cô ấy, trong nhà có gì đều lấy ra hết rồi.
Mấp máy môi một hồi nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời, chỉ còn lại sự chua xót trong lòng.
Khương Ninh dặn cô ấy khóa cửa cẩn thận.