Đi tới ven đường, xe của Hoắc Dực Thâm đã đợi sẵn, hai đứa nhóc nồng nhiệt chào đón cô.
Về đến nhà, anh mới hỏi thăm: "Thế nào rồi em?"
"Tình trạng của Trịnh Vỹ Lệ rất tệ, không những cơ thể có vấn đề mà còn bị trầm cảm."
Khương Ninh có thể nhìn ra được, cô ấy rất chán đời và có suy nghĩ làm hại bản thân. Nếu không phải vì áy náy và tình cảm với Lục Vũ, có lẽ cô ấy sẽ không chịu được.
Thân thể bị bệnh có thể chữa khỏi, nhưng vấn đề về tinh thần mới chính là sự tra tấn đau khổ nhất.
Hoắc Dực Thâm trầm tư: "Em tính làm thế nào?"
"Hôm nay trò chuyện với cô ấy một lát, nhận thức về đúng sai của cô ấy vẫn bình thường, nhưng với tình hình không ổn thế này, còn bị bệnh tật hành hạ, sớm muộn gì cũng có chuyện lớn."
Khương Ninh suy nghĩ rồi nói: "Khi bọn họ rời khỏi thành phố Phượng, có để lại một phần ba lương thực và dược phẩm."
Hoắc Dực Thâm biết, Khương Ninh đang muốn giúp Trịnh Vỹ Lệ.
Cô có ba người bạn thân, trong đó có hai người nhỏ hơn, mà Trịnh Vỹ Lệ ở kiếp trước đã từng giúp đỡ cô.
Nghèo thì giữ mình trong sạch, giàu thì cứu giúp thiên hạ.
Hoắc Dực Thâm không có ý kiến gì, có điều lòng người vẫn luôn khó lường, anh hy vọng cô sẽ chú ý đến phương pháp, đừng để ngay cả tình cảm cũng không còn.
Khương Ninh sao lại không hiểu điều này chứ, lương thực và thuốc không thể trả lại nguyên vẹn được, muốn cho bọn họ cũng phải có lý do hợp lý.
Đầu tiên, bệnh của Trịnh Vỹ Lệ nhất định phải chữa.
Trước khi tận thế đến Khương Ninh cũng chuẩn bị sẵn thuốc trầm cảm, nhưng vì có Hoắc Dực Thâm làm bạn bên cạnh mà cảm xúc của cô ổn định hơn rất nhiều, cũng không cần dùng tới thuốc.
Vừa hay có thể đưa cho Trịnh Vỹ Lệ uống.
Hơn nữa, insulin cung cấp cho căn cứ Hải Sinh là do hai nhà bọn họ cùng nhau phân phối.
Có thể đổi được không gian mở rộng và du thuyền, công lao của bọn họ không thể không nói đến, dưới tình huống điều kiện cho phép, vật tư phải được đưa lại cho bọn họ một cách hợp lý.
Có điều hơi rắc rối chính là Trương Siêu có một cô chị gái giữ của như vàng, để tránh tranh cãi không cần thiết, việc phân phối vật tư phải công bằng, đỡ cho hai bên không vừa ý nhau.
Hoắc Dực Thâm đề nghị: "Giúp người thì giúp vào lúc mấu chốt, đừng vội cho họ cái gì cả, trước tiên xem họ cần cái gì đã."
Bị ảnh hưởng bởi các loại tạp chí tình cảm, đồng thời cũng sợ Hoắc Dực Thâm có ý kiến, Khương Ninh trở nên mềm mỏng hơn, khoác tay rồi dựa vào vai anh hỏi: "Anh nói xem, trước tiên nên cho cái gì? Em nghe anh."
Không cần biết là ai, chỉ cần là đàn ông thì đều không thể cưỡng lại được trước dáng vẻ này, Hoắc Dực Thâm cũng không ngoại lệ.
Anh ôm eo Khương Ninh, suy nghĩ rồi nói: "Đầu tiên phải chữa hết bệnh cho Trịnh Vỹ Lệ đã, có thể đưa hải sản và lương thực qua cho họ trước rồi giải thích rõ ràng tình hình, tới lúc đó xem bọn họ thiếu cái gì thì lấy thuốc trước đó đổi thành vật tư tương ứng."
"Được."
Khương Ninh cầm mấy hộp thuốc trầm cảm rồi tới thư phòng tìm mấy quyển sách cho Trịnh Vỹ Lệ giết thời gian, đồng thời bổ sung vài loại thảo dược chữa bệnh cho cô ấy.
Lúc ở tòa nhà văn phòng, Trương Siêu đã góp nhặt được không ít sản phẩm điện tử, khi đi đã đưa cho cô hết những cái chưa mở hộp.
Cô lấy ra sạc lại pin, chép một vài bài hát và phim điện ảnh, phim truyền hình để thư giãn vào.
Khu bên kia ngư long hỗn tạp*, đưa nhiều lương thực chưa chắc là chuyện tốt nên Khương Ninh chỉ mang theo 2 cân hải sản, hoa quả khô và 5 cân hạt ngô nghiền.
*tốt xấu lẫn lộn
Buổi sáng thu dọn đồ đạc xong, Hoắc Dực Thâm đưa cô đến ngã tư.
Điểm không tốt của khu ổ chuột chính là vừa có người ăn mặc hơi chỉnh tề một chút xuất hiện, người xung quanh đều sẽ xem như khỉ làm trò mà nhìn chằm chằm, trong mắt toàn là sự đánh giá và ngấm ngầm mưu tính điều gì.
Lên lầu gõ cửa, người mở cửa là một chị gái mặc quần đùi ngắn cũn, để tóc húi cua với nước da màu lúa mạch.
Đều là người trong ngành, chỉ vừa đối mặt Khương Ninh đã bắt được hơi thở người trước mặt.
Là một người sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt, lăn lộn trên mũi dao.
Ánh mắt chị gái đối diện trở nên sắc bén: "Cô tìm ai?"