Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 556 - Chương 557

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 557 -

"A Ninh?" Thanh âm vui mừng vang lên, Trương Siêu vội vàng chạy ra từ trong phòng ôm chầm lấy Khương Ninh: "Cuối cùng cũng gặp được cậu, tụi tớ trở về thành phố Phượng thì tới khu chung cư Cẩm Vinh đầu tiên, ai ngờ nơi đó chỉ còn lại một đống phế tích, còn tưởng rằng cậu và anh Thâm đã xảy ra chuyện. Ơ mà anh Thâm đâu?"

Nghe được giọng nói quen thuộc khiến Khương Ninh như trút được gánh nặng.

Tốt quá, cái tính thích chọc cười của Trương Siêu vẫn còn.

Chẳng qua, ngoại hình vẫn thay đổi rất lớn.

Chậc, trông có vẻ chín chắn hơn rồi.

Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của cậu ấy so với Trịnh Vỹ Lệ, chính là trong mắt cậu ấy vẫn còn ánh sáng.

Có lẽ là chịu quá nhiều tổn thương từ các bác gái rồi nên nội tâm được tôi luyện cực kỳ vững vàng, đặc biệt là sau khi được tưới tắm bằng tình yêu, dù có vấp ngã nữa thì cũng lập tức đứng dậy được.

Khương Ninh mỉm cười: "Anh ấy ở nhà có việc, lần sau sẽ tới."

"Đây, giới thiệu với cậu." Trương Siêu tự nhiên ôm eo chị gái khi nãy: "A Ninh, đây là vợ của tớ Đinh Kỳ. A Kỳ, đây là A Ninh mà bọn anh thường xuyên nhắc tới, bọn anh là anh em nối khố đó."

Khỏi phải nói, tuy là tình chị em, nhưng khi hai người này đứng chung, cho dù là vẻ ngoài hay chiều cao thì đều rất hợp.

Đinh Kỳ không hẳn là một người phụ nữ cực kỳ đẹp, khuôn mặt thiên hướng nghiêm túc hơn, cả người từ trên xuống dưới toát ra sát khí, nhưng thắng ở chỗ dáng người lại rất đẹp.

Trải qua ba năm tôi luyện, ngoại hình Trương Siêu đã trở nên cường tráng, dáng vẻ không còn yếu đuối nữa mà luôn nở nụ cười tự tin.

"Chị A Kỳ." Khương Ninh tươi cười chào hỏi, sau đó quay sang cho Trương Siêu một đấm: "Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng tìm được chốn về."

Hôm nay đúng lúc vừa thay ca nghỉ ngơi, Lục Vũ đi ra từ trong nhà, đưa tay vuốt lại mái tóc lộn xộn: "A Ninh."

Khương Ninh vào nhà, vỗ nhẹ vai anh ấy: "Vỹ Lệ sao rồi?"

Trịnh Vỹ Lệ đang dọn chỗ cho cô ngồi: "Anh ấy cứ cách hai tiếng sẽ xoa bóp cho chị, thoải mái hơn nhiều rồi."

Trong phòng phảng phất khói thuốc và mùi thuốc đông y, chắc là sáng nay vừa uống xong.

Thấy trạng thái tinh thần cô ấy khá hơn nhiều, Khương Ninh cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Thiên tai được ba năm, mọi người đều còn sống, hơn nữa còn có thể gặp lại nhau, đây là chuyện đáng để chúc mừng.

Hỏi thăm xong xuôi, Khương Ninh nói đơn giản với Lục Vũ và Trương Siêu những chuyện sau khi họ tách ra: "Tớ với Hoắc Dực Thâm ra biển làm ăn, đồng thời bán chút dược phẩm, muốn dành dụm ít tiền mua nhà ở thành phố mới Quang Minh."

Anh em với nhau cũng phải minh bạch rõ ràng, cô lấy sổ sách trong túi ra: "Khi các cậu đi có để lại một đống lương thực và thuốc. Lương thực không để lâu được nên bọn tớ ăn hết rồi, thuốc thì sợ quá hạn sử dụng nên cũng bán luôn.

Như thuốc kháng sinh, thuốc hạ sốt linh tinh đều rất quý giá, tớ không nỡ bán nên giữ lại. Thuốc quá hạn cũng có thể uống, có điều hiệu quả không đảm bảo được như ban đầu."

Nói xong thì lấy một bao thuốc trong túi ra: "Còn lại ở đây hết này, các cậu tự chia nhau nhé."

Hải sản, hoa quả sấy, hạt ngô nghiền cô cũng lấy ra hết: "Sợ ở đây không an toàn lắm nên tớ cũng không dám mang nhiều, khi nào hết thì nói tớ đưa thêm, hoặc là đưa hết một lần luôn cũng được, mọi người xem cách nào an toàn hơn."

Nói xong cô liền đưa sổ sách cho Trương Siêu xem: "Thuốc sắp hết hạn đổi được cái gì tớ có ghi hết trong này rồi đấy, có thể đổi thành lương thực hoặc các loại thuốc khác, hoặc là mọi người cần gì thì tớ tìm người đi đổi cũng được."

Khi ở cùng tầng 18, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm chăm sóc phòng 1803 thế nào bọn họ đều để trong lòng.

Lúc để lại lương thực và thuốc có nói hai người thay 1803 bảo quản, nhưng thật ra bọn họ cũng không nghĩ sẽ lấy về.

Không ngờ Khương Ninh không những giúp bọn họ bảo quản mà bây giờ còn chí công vô tư lấy ra.

Trong phút chốc, tâm trạng ba người bỗng phức tạp cực kỳ, nhất là Trịnh Vỹ Lệ.

Xa cách hai năm, nhìn thấy quá nhiều bản chất xấu xa của con người, chỉ một miếng bánh mì mốc meo cũng có thể gây nên một trận gió tanh mưa máu, thậm chí anh chị em trong nhà cũng không bằng mấy miếng thịt...

Bình Luận (0)
Comment