Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 557 - Chương 558

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 558 -

Nhưng Khương Ninh vẫn trước sau như một, vẫn nguyện ý quan tâm bọn họ.

Ánh mắt Trịnh Vỹ Lệ chua xót, quay mặt ra phía cửa sổ.

Thuốc men ai mà không muốn, nhưng Trương Siêu cân nhắc một hồi lại đẩy về: "A Ninh, đây vốn là của cậu và anh Thâm, trước kia chỉ là sợ hai người không lấy nên bọn tớ mới tìm lý do.

Bọn tớ bây giờ đúng là nghèo thật, nhưng không thể nói không giữ lời với cậu."

Anh ấy có thể ác với người khác, thậm chí cầm dao ra đường cướp bóc, nhưng lại không thể thất tín với Khương Ninh, đây là điểm mấu chốt đối với bạn bè.

Lục Vũ cũng muốn lấy thuốc để chữa bệnh cho Trịnh Vỹ Lệ, nhưng mà... Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhịn xuống không lên tiếng.

"Giữa chúng ta mà còn phân của cậu với của tớ?" Khương Ninh cũng không phải chỉ là lấy ra cho có: "Lúc trước đi tìm thuốc, tớ và Hoắc Dực Thâm đều có phần rồi, đương nhiên sẽ không thiếu chút phần này của các cậu, bệnh nên chữa thì phải chữa, vật tư nên lấy thì cứ lấy đi cải thiện cuộc sống, đừng lề mề nữa, chả giống đàn ông tí nào."

Hai người nhìn nhau, Trương Siêu đành mở miệng nói: "Được, bọn tớ không khách sáo với cậu. Chờ sau này kiếm lại được sẽ không thiếu phần của cậu."

Khương Ninh tiếp tục lấy đồ trong túi ra, đưa thảo dược cho Trịnh Vỹ Lệ và mấy sản phẩm điện tử cho hai nhà.

Trịnh Vỹ Lệ bỗng cầm một hộp thuốc hạ sốt ra: "A Ninh, cái này đổi lấy thuốc của em, không đủ thì cứ nhận trước đã."

Hai nhà bọn họ đúng là rất nghèo, nhưng tính tình so với trước kia lại không thay đổi nhiều lắm.

"Được, em cũng không khách sáo với mọi người." Khương Ninh vui vẻ nhận lấy: "Các cậu xem sổ sách đi, cần gì thì nói với tớ, tớ sẽ nghĩ cách lấy được."

Đừng thấy bây giờ họ nghèo đến khố rách áo ôm, thật ra làm nhân viên tuần tra vẫn có thể kiếm tiền, có điều tiếp xúc với bọn cướp bóc có hơi nguy hiểm mà thôi.

Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho Trịnh Vỹ Lệ, hai nhà chưa dám nói làm giàu được nhưng ăn no mặc ấm chắc chắn không thành vấn đề.

Đây cũng là lý do tại sao bọn họ không làm cảnh sát mà phải làm nhân viên tuần tra.

Lấy khả năng của bọn họ làm cảnh sát hoàn toàn không có vấn đề, nhưng hai chữ cảnh sát không chỉ là cương vị, mà còn là trách nhiệm.

Mặc trên mình bộ đồng phục cảnh sát, khi bọn họ lấy thứ gì vô chủ cũng sẽ cảm thấy tội lỗi trong lòng, nhưng làm nhân viên tuần tra thì không như thế.

Khương Ninh châm cứu cho Trịnh Vỹ Lệ, trong khi chờ đợi thì tán gẫu với Trương Siêu và Lục Vũ, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn Đinh Kỳ một cái.

Cô ấy như một con sói lạnh lùng mà cô độc, dường như tách biệt khỏi thế giới, chỉ lặng lẽ ngồi đó không nói tiếng nào, nhìn có vẻ không hợp nhưng lại rất tự nhiên.

Khương Ninh nhìn ra được, đây là một chị gái có nội tâm mạnh mẽ, có cảm giác Trương Siêu đối với cô ấy càng giống một người khách qua đường hay là trạm dừng chân lâm thời.

Muốn bắt được trái tim của chị gái này, xem ra không phải chuyện dễ dàng rồi.

Nhìn dáng vẻ người sống chớ lại gần này thì hẳn không phải là người hẹp hòi, so đo, nếu không sao lại bằng lòng đổi vật tư lấy thuốc chữa bệnh cho Trịnh Vỹ Lệ được.

Vì thế có thể thấy được, cô ấy ở chung với ba người kia vẫn rất tốt.

Châm cứu xong, Lục Vũ giữ Khương Ninh ở lại ăn cơm trưa nhưng cô từ chối.

"Các cậu ở đây nấu cơm không tiện, nấu nồi cháo thôi còn phải sợ người khác ngửi được mùi, hôm nào rảnh thì đến nhà tớ, tới lúc đó chúng ta tụ tập vui vẻ giống như trước đây."

Khương Ninh đứng dậy ra cửa, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Các cậu vẫn còn giữ bộ đàm chứ?"

Khi đang ra ngoài nhặt ve chai, ba người họ đã gặp phải nhóm người chuyên chặn đường cướp bóc, khi sống mái với nhau một trận đã vô tình làm mất bộ đàm Hoắc Dực Thâm đưa cho.

Có điều, Đinh Kỳ còn có một bộ.

Biết được phạm vi sử dụng bộ đàm của cô ấy là 10km, Khương Ninh vui mừng vô cùng liền nói kênh liên lạc của mình cho bọn họ: "Có chuyện gì thì liên hệ với tớ."

Nhất là Trịnh Vỹ Lệ, thân thể không thoải mái phải nói ra, đừng có cái gì cũng nghẹn ở trong lòng.

Khương Ninh có mang một bộ sạc năng lượng mặt trời tới, nhưng cô thấy trong phòng Trương Siêu cũng có một bộ nên không lấy ra nữa.

Bình Luận (0)
Comment