Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 560 - Chương 561

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 561 -

Trước sự ngu xuẩn của em họ, bá tổng cũng không thể hiện thái độ gì: “Hơn mười thùng rượu Mao Đài, một lô đồ cổ, gậy đánh golf hơn mười triệu, đồ lặn, đồng hồ đeo tay, tiền mặt, súng lục có đạn, kiếm dài năm triệu, và một mớ nguyên liệu nấu ăn cao cấp.”

Súng lục có đạn? Cậu ba nhà họ Dung khiếp sợ: “Anh họ, anh đáng sợ thật đấy.”

Bá tổng liếc mắt nhìn gã ta một cái: “Em cũng rất đáng sợ.”

Đụng xe, tụ tập đám người đánh nhau, thuế vụ cũng có vấn đề, nếu tận thế không đến, thì chắc đã ở tù mười ba năm rồi.

“Anh vứt mấy thứ này, còn không đáng tiền một chiếc xe của em.” Vốn dĩ muốn tìm kiếm niềm vui, nhưng cậu ba nhà họ Dung lại vô cùng buồn bực: “Vứt, sao anh lại để những thứ này vào phòng làm việc vậy?”

“Lúc ấy anh nhốt Vũ Đồng ở trong biệt thự, cô ấy gây náo loạn rất lớn, không những đập hết đồ đạc mà mình thấy được, còn đâm anh mấy dao, chỉ cần vừa thấy anh là nổi điên.”

Cho nên, có một khoảng thời gian dài gã ở trong công ty, chỉ khi thật sự muốn gặp cô ấy thì mới trở về biệt thự.

Nhốt? Cậu ba nhà họ Dung kinh ngạc muốn rớt cằm: “Dựa vào địa vị bây giờ củng anh kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, phụ nữ đã xếp thành hàng dài rồi, có cần phải làm đến mức này không?”

“Cô ấy rất tốt, em không hiểu đâu.” Ánh mắt thâm trầm của bá tổng lộ vẻ bi thương: “Anh cắt đứt chân của cô ấy, dùng dây xích lại, nhưng chỉ vì muốn có được cô ấy mà thôi.

Thế giới này không thiếu phụ nữ, nhưng anh chỉ muốn một mình cô ấy.”

Trời mẹ, đây đâu còn là anh họ nữa, sắp trở thành mấy tay cảnh sát tra tấn hỏi cung mẹ rồi!

Cậu ba nhà họ Dung cố gắng bình tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Cô ấy không nghe lời, anh bỏ đói cô ấy nửa tháng xem như trừng phạt, thật ra chỉ cần nhận lỗi là được, nhưng cô ấy thà uống nước trong nhà vệ sinh, gặm khăn giấy lót dạ, cũng không cúi đầu trước anh.

Sau đó bão đến, cô ấy đâm anh rồi nhảy từ tầng hai xuống…”

“Chết, chết rồi?”

“Không có.” Bá tổng đau khổ nhớ lại: “Cô ấy đói nửa tháng, gần như chỉ còn da bọc xương, lại bị què một chân, bị bão thổi đi…”

Gã điên cuồng tìm rất lâu, nhưng ngay cả mảnh xương cốt cũng không tìm được.

Khương Ninh ở phía sau vẫn nghe rất rõ: “...”

Ủa gì vậy, hai tên này là cảnh sát tra tấn lấy khẩu cung giả làm bá tổng và con nhà giàu, xem mấy người ngồi phía sau như không khí đúng không?

Dám thảo luận không chút kiêng dè như vậy.

Cũng đúng, đã là tận thế rồi.

Cho dù trước thiên tai có luật pháp, nhưng bây giờ còn ai truy cứu bọn họ nữa.

Nhưng mà sao cô lại có cảm giác, danh sách vật phẩm mà bá tổng nói có hơi quen quen nhỉ.

Khương Ninh cẩn thận nhớ lại một lượt, đôi mắt lập tức trợn to.

Ôi mẹ ơi, đồ mà bá tổng vứt lại đều ở trong không gian của cô nè, rượu Mao Đài bị thiếu mất mấy chai, thịt bò xông khói gì đó cũng có rất nhiều.

Nếu để bọn họ biết, chắc mình bị xử không còn mảnh xương luôn quá.

Nhưng cũng đã là tận thế rồi, làm gì có tay ai không dính máu chứ?

Khương Ninh vốn có hơi sợ hãi nhưng đã lập tức trở nên vô cùng dũng cảm, thứ thuộc về mình rồi thì làm có chuyện trả lại nữa, không phục thì đến đây đánh nhau!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn rất khiêm tốn, cố gắng không để bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Vì vậy, cô vờ như đang rất tập trung họp.

Người có thể sống trong thành phố mới Quang Minh đều là những người không thiếu lương thực, dựa theo diện tích biệt thự để thu phí, tất cả chủ nhà đều không có ý kiến gì.

Khương Ninh thiếu chút nữa giơ hai tay hai chân đồng ý.

Diện tích nhà cô là nhỏ nhất, vẫn là hai mươi cân lương thực không đổi, nhà họ Dung thì không ít hơn một trăm năm mươi cân.

Cứ như vậy, ban quản lý thu được thêm lương thực.

Bình Luận (0)
Comment