Khương Ninh giật mình bật dậy mới phát hiện mình đang nằm mơ, mà ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ vẫn sáng rực.
Hoắc Dực Thâm cũng tỉnh dậy theo: “Sao vậy?”
Cảm giác bị cắt chân quá chân thật, tim Khương Ninh nhảy dựng, trán ướt đẫm mồ hôi nói: “Nằm mơ.”
Hoắc Dực Thâm cảnh giác: “Em biết người đàn ông ngồi cạnh cậu ba nhà họ Dung à?”
“Không quen, nhưng có liên quan đến.”
Vừa nói, vừa kể lại chuyện mình đã thu thập vật tư trong phòng làm việc của tổng giám đốc kia.
Đây là điều không tốt khi làm hàng xóm của nhà giàu, chắc chắn mình không biết bản thân đã gom đồ của ai.
Ba chiếc việt dã cao cấp còn chưa được lái thì thôi, bây giờ ngay cả kiếm, gậy đánh golf cũng không được dùng.
Chỉ có thể nói sự may mắn này không phải ai cũng có được.
Người chết trong tận thế thiên tai khắp nơi, nhưng chỉ có tổng giám đốc đó sống mãi không chết.
Hoắc Dực Thâm còn biết nói gì nữa đây? Đều là những người ưu tú trong làng gom đồ cả, sau này lúc sử dụng thì chú ý một chút là được.
Ăn sáng xong, Khương Ninh dọn dẹp không gian một chút, cất mấy vũ khí và vật tư tạm thời không thể sử dụng, khóa lại hết, sợ sau này trong tình huống gấp gáp gì đó lại tiện tay lấy ra.
Bốn người Lục Vũ dùng chung một điện thoại vô tuyến, Khương Ninh không biết sắp xếp thời gian cụ thể, sợ quấy rầy bọn họ làm việc, cũng không chủ động liên lạc.
Không ngờ mấy ngày sau, bên kia cũng không chủ động liên lạc.
Nhiều lần Khương Ninh cầm điện thoại vô tuyến lên, suy nghĩ một lát lại đặt xuống.
Đến lớp học của Mã Quang Niên, Khương Ninh dứt khoát lái xe đến thành phố Quảng Đông đón, tan học thì đưa ông ấy về.
Hơn nữa, cô còn lấy máy scan scan hết tất cả mấy cuốn sách y, tải lên thiết bị điện tử để đọc.
Sách thật sự quá quý giá, cô sợ vô tình làm hư, tốt hơn hết là nên trả lại sớm một chút.
Không chỉ có trả sách, còn tặng luôn thẻ usb, bên trong cũng có mấy cuốn.
Mã Quang Niên rất vui, thiên tai đột nhiên ập đến, có rất nhiều sách quý và tài liệu không kịp chuyển đi, cuối cùng đã bị ngâm trong lũ lụt.
Trong đó có rất nhiều nhiều cuốn chỉ có một bản duy nhất, mất rồi là mất luôn.
Khương Ninh lại suy nghĩ: “Thầy Mã, nếu thầy cần, chỗ em có máy scan, có thể cho thầy mượn.”
Mã Quang Niên không khách sáo, hy vọng một ngày nào đó thiên tai kết thúc, vẫn còn giữ được nền văn minh này truyền cho thế hệ tương lai.
Nếu không đi học, thì sẽ đi xử lý thảo dược.
Vườn thuốc không ngừng được mở rộng, nhưng loại cây có thể trồng lại càng ngày càng ít.
Gà ngỗng vịt được Đậu Đậu chăm sóc, thật sự lớn lên rất nhanh.
Bọn họ cũng dần quen với sự thay đổi của thời tiết, càng ngày trạng thái tinh thần càng tốt hơn.
Khương Ninh lại lấy lấy trứng gà và trứng cút, tiếp tục dùng máy ấp trứng để tạo ra sinh mạng mới.
Điện thoại vô tuyến vang lên, truyền tới giọng nói của Trịnh Vỹ Lệ.
Bệnh tình của cô ấy đã có chuyển biến tốt, muốn lấy thêm chút thảo dược.
Nghe giọng nói thế này, dường như đã khỏe hơn rất nhiều.
Khương Ninh thật sự rất vui, chuẩn bị xong thảo dược thì lấy thêm năm cân hạt bắp.
Tần Xuyên ở nhà, đến đưa hai đứa nhỏ đi.
Hoắc Dực Thâm đi cùng Khương Ninh một chuyến.
Ba người đều làm ở đây, chỉ có Trịnh Vỹ Lệ ở nhà.
Sau khi uống thuốc chống trầm cảm, cộng thêm được đọc sách nghe nhạc, tâm trạng đã khá hơn nhiều.
Khương Ninh không chỉ châm cứu cho cô ấy, mà còn điều chỉnh lượng thuốc.
Hai năm không gặp lại Hoắc Dực Thâm, Trịnh Vỹ Lệ cảm thán, nếu ban đầu không có họ dạy cho ba người rất nhiều kỹ năng phòng vệ, không biết cô ấy có sống đến bây giờ hay không.
Anh Thâm không nói nhiều, nhưng vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ A Ninh, hai người luôn giúp đỡ lẫn nhau, khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Nhìn lại mình, lại khiến mọi chuyện hỏng bét.
Chứng trầm cảm dễ suy nghĩ nhiều, Khương Ninh bảo Hoắc Dực Thâm lánh đi, an ủi Trịnh Vỹ Lệ: “Thật ra em lại rất hâm mộ chị.”
Thật sự, cô thật sự đã xem thường Lục Vũ rồi.
Cô là cô nhi, cha mẹ Hoắc Dực Thâm đều đã mất, Đậu Đậu còn nhỏ, không có sự mâu thuẫn trong gia đình.