Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 569 - Chương 570

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 570 -

Lúc quay về chỗ ngồi, cả hai đều vội vàng hỏi: "A Ninh à, chuyện gì thế?”

Khương Ninh không giấu giếm, kể chuyện bị mấy người giàu xa lánh hạnh họe ra.

Lục Vũ không còn gì để nói: "Tận thế được ba năm rồi, bọn trộm cắp thích nhất là cướp của mấy người giàu, ngày nào cũng chết không biết bao người, bọn họ xem mình như đồ ăn, dùng cái mắt chó đấy xem thường người khác thật đấy à.”

Trương Siêu lạnh lẽo chế giễu: "Mấy người như thế tốt nhất là ít ra khỏi nhà thôi, không kẻo lại bị người ta cho thành thịt băm giờ.”

Sau khi ăn uống no say, Khương Ninh suýt nữa định hút một điếu: "Đập cho vài trận nên giờ cũng đỡ hơn rồi.”

Còn không ít rượu nên cả ba vẫn ngồi tán dóc, kể lại từng chuyện bản thân gặp phải.

Tán gẫu một lúc, Trương Siêu bỗng ngồi sát lại: "A Ninh, cậu tìm giúp tớ ít thuốc được không?”

"Thuốc gì thế?” Cái khác còn dễ chứ thuốc thì ngày càng khó.

"Khụ, là về khía cạnh kia ấy.”

Khía cạnh kia? Khía cạnh nào?

Giang Ninh liếc anh ấy một cái, lập tức hiểu ra được, ánh mắt tràn ngập sự thông cảm: "Không có thuốc đó đâu, nếu không cậu ăn nhiều hành ba rô vào là được.”

Trương Siêu suýt nữa nghẹn chết: “...” Không phải chứ, cậu ấy coi thường ai vậy!

Lục Vũ nói thẳng ra: "Thuốc tránh thai.”

À, thế phải nói thẳng ra, chứ cứ ấp a ấp úng làm cô còn tưởng là thuốc khá đặc thù đấy cơ.

"A Ninh, cậu giúp A Siêu nghĩ cách đi.” Lục Vũ thấy người anh em hơi tội nghiệp: “Cậu ấy với Đinh Kỳ bên nhau chưa được bao lâu, do Vỹ Lệ không được chăm sóc tốt sau khi sinh non nên đau yếu đến tận giờ, cậu ấy thấy vậy nên thấy sợ lắm.”

Đây chẳng phải là điều quan trọng nhất của các cặp đôi sao, không có biện pháp bảo vệ đàng hoàng thì dễ mất mạng lắm.

Anh ấy với Trịnh Vỹ Lệ cũng sống chung với nhau được vài năm rồi, nhưng Siêu Tử vẫn là tay mới còn non, cùi bắp nhưng nghiện nên ngày nào cũng nghẹn đến mức khó chịu.

Chưa cần đến Trương Siêu, kể từ khi Trịnh Vỹ Lệ sinh non, Lục Vũ không còn nhắc gì đến khía cạnh kia nữa rồi.

Ôi, cảm giác trong người như chôn hàng tấn thuốc nổ, nếu không âm thầm phát nổ thì cũng chết trong thầm lặng.

Ngày qua ngày, chẳng có gì thú vị cả.

Nhưng Khương Ninh thì khác, nhìn tình trạng của cậu ấy là biết, khá tốt đấy.

Ôi, đúng là người cùng hội cùng thuyền có khác, Khương Ninh còn xấu tính đến mức không nhịn được phì cười.

Khiến cả hai phiền não gần chết, đúng là người no không bao giờ hiểu được cảm giác của người đói mà.

"Thế thôi à, tôi còn tưởng trời sập đến nơi rồi cơ.” Khương Ninh đồng ý không chút do dự: "Nào, để tôi giúp cho.”

Cái khác có thể không còn nhiều lắm nhưng cái này chắc chắn đủ, này phải cảm ơn món quà của chủ tịch Phùng rồi.

Cả hai đều vui vẻ nhìn xa xăm, nhất là Lục Vũ sợ mình mất phần nên nhắc nhở: "Tôi cũng muốn.”

Đâu còn cách nào khác, đều là ham muốn bình thường của con người thôi mà, vả lại bệnh tình của Vỹ Lệ cũng tốt hơn nhiều rồi.

Tán gẫu thêm một lúc, nào ngờ lúc Lục Vũ đứng dậy thanh toán, nhân viên thu ngân lại báo rằng có người trả tiền rồi.

Không ngờ cục trưởng Lăng lại thành thật như thế.

Khương Ninh có hơi ngạc nhiên, nhưng nhớ lại những lời Hoắc Dực Thâm nói, cô thấy cũng không lạ lắm.

Vẫy tay tạm biệt, đạp xe về nhà.

Vừa rời đi chưa được bao lâu, bộ đàm trong túi bỗng vang lên giọng nói.

"A Ninh, em có đang ở cạnh Trương Siêu với Lục Vũ không?” Ngữ điệu Trịnh Vỹ Lệ rất lo lắng: "Chị với Đinh Kỳ bị thương, đang ở thành Tây đường Hồng Kỳ, em bảo hai anh ấy đến nhanh đi.”

"Ủa, hai người bị sao vậy?”

"Bị mấy tên lưu manh chém.”

Khương Ninh lập tức quay đầu xe: "Ở thành Tây có đồn cảnh sát, chị nghĩ cách liên lạc với họ đi, em với bọn Lục Vũ qua giờ đây.”

Trịnh Vỹ Lệ nói địa chỉ cụ thể: "Đừng liên lạc với họ, mọi người đến đây là được rồi.”

Khương Ninh đạp xe, phóng nhanh đuổi theo bọn Lục Vũ: "Vỹ Lệ với Đinh Kỳ có chuyện rồi.”

Xe đạp leo núi không chở được người, ban ngày ban mặt lại không thể lấy xe bốn bánh ra: “Tôi đi trước, hai cậu bám sát theo nhé.”

Nét mặt hai người thay đổi ngay lập tức, đuổi theo sau như điên.

Bình Luận (0)
Comment