Không gian trở nên rộng hơn 2
Hai người cũng không rảnh để nghỉ ngơi, lấy ghế gấp ra ngồi xuống sắp xếp đồ đạc, chia những thứ có thể chia được thành bốn phần, những thứ không chia được thì đặt cạnh đó.
Chuyến thứ hai vẫn chưa bê hết lên, còn rất nhiều đồ uống và nước khoáng nên 1801 và Trương Siêu lại đi thêm một chuyến nữa.
Cho đến khi khiêng hết đồ lên tầng 18 thì đã là một giờ sáng.
Mọi người chia đồ cả đêm, Khương Ninh lấy rất nhiều thuốc, ngũ cốc, thịt bò, rượu, mười cân gạo Ngũ Thường, hơn chục thùng nước khoáng, bảy tám thùng sữa bò, hai túi lớn đồ ăn vặt và thức ăn nhanh và rất nhiều đồ vật linh tinh nữa.
Nói tóm lại, trong vòng nửa năm nữa, cô không cần phải lo nghĩ.
Rắc rối duy nhất bây giờ chính là hạt giống được đem về.
Dù biết hạt giống rất là quý giá, nhưng ngoại trừ Khương Ninh hiểu biết một chút thì không còn ai biết nữa.
Hơn nữa, mưa to nên trời rất ẩm, nếu không được bảo quản đúng cách thì chúng rất dễ bị hỏng.
Khương Ninh suy nghĩ một chút: "Hay là đưa tôi bảo quản đi, xem xem có thể trồng rau thủy canh được không, sau đó tôi sẽ dạy lại cho mọi người."
Không phải cô tham lam mà là ngày tận thế thường xuyên xảy ra thiên tai, nhiệt độ quá cao hay quá thấp đều không thích hợp cho thực vật sinh trưởng, căn bản không phải là cơ hội thích hợp để gieo trồng, hạt giống nếu cất giữ quá lâu sẽ rất dễ bị hỏng.
Không gian có thể giữ cho đồ vật luôn tươi mới nên cô thực sự muốn tự bảo quản những thứ quý giá này, nếu trong tương lai các nhà nghiên cứu có thể khai phá ra một nơi thích hợp để gieo trồng, vậy lúc đó cô có thể nặc danh quyên góp chúng.
Dù sao trong không gian chỉ có mười mét vuông mảnh đất đen, dù cho đến chết thì cô cũng không thể gieo hết được hết số hạt giống này.
Những người khác đều không có ý kiến, thậm chí còn giúp cô chuyển đồ vào trong nhà: "A Ninh, sau này có rau xanh hay không là tùy thuộc hết vào cô đấy."
"Tôi chỉ thử thôi, không có gì đảm bảo sẽ thành công cả."
Cô mệt đến mức sau khi tắm xong, vừa ngả đầu lên gối liền ngủ mất.
Thức khuya hại gan, ngủ đến tận trưa, cả người đều như phát ngốc.
Sau khi ăn mấy thực phẩm rác một ngày, thức dậy miệng đắng lưỡi khô đến nỗi hậu môn cũng không thể chịu nổi.
Khương Ninh lấy một phần cơm, sườn heo hấp, một chút rau xanh, ăn xong cảm thấy hài lòng không thể tả, cuối cùng là xử lý nốt bát chân gà hầm thuốc bắc!
Sau khi ăn uống no say, cô bước vào không gian, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì suýt nữa đã bị dọa sợ.
Mẹ kiếp... Cái không gian này là của ai thế!
Khương Ninh bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, đồ vật vẫn là của cô, nhưng không gian đã trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.
Hai phòng ngủ và một phòng khách đã biến thành ba phòng ngủ và một phòng khách.
Không, không chỉ có ba phòng ngủ và một phòng khách, mà diện tích cũng trở nên rộng hơn rất nhiều.
Phòng ngủ chính rộng hơn khoảng năm mét vuông, phòng ngủ phụ rộng hơn ít nhất cũng phải thêm hai mét vuông, phòng khách, nhà vệ sinh, bếp và ban công cũng rộng hơn, phòng phụ còn rộng hơn khoảng mười mét vuông.
Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là khu vườn rộng thêm gấp đôi, từ mười mét vuông biến thành hai mươi mét vuông!
Điều này có nghĩa là gì?
Không chỉ rau xanh miễn phí, mà trái cây cũng miễn phí.
Cô lập tức tìm một cây thước đo, phát hiện tổng diện tích là khoảng năm mươi mét vuông, tức là một trăm năm mươi mét khối.
Khương Ninh cảm thấy rất vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, không hiểu tại sao không gian lại đột nhiên trở nên lớn hơn?
Chẳng lẽ là do nhét đầy rồi?
Không đúng, lần trước cô nhét đồ nhiều đến nỗi nó suýt nổ tung nhưng cũng không lớn thêm nữa, chắc chắn là có nguyên nhân nào khác cô không biết.
Khương Ninh nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra nên chỉ có thể từ từ suy nghĩ thêm.
Khi không gian trở nên rộng hơn, liệu thời gian cô có thể ở trong không gian có tăng lên mỗi ngày không?
Cô kích động nhìn đồng hồ mặt trời, đã tích cóp được hơn hai mươi ngày, nhưng sau khi trừ đi số hoa đã bỏ ra, đáng thương là chỉ còn lại 36 giờ, thật là… quá sầu.
Mỗi ngày đều có số liệu thống kê, nhưng thời gian không hề tăng thêm.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục thu thập hoa.
Khương Ninh xắn tay áo lên, dọn dẹp và sắp xếp lại các vật dụng trong không gian, đồng thời lấp đầy không gian thừa trong phòng ngủ chính và phụ.
Sau khi dọn dẹp xong, cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.