Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 576 - Chương 577

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 577 -

Không biết là ai tiết lộ, nhưng Tần Xuyên biết, tất cả cá trong Viện Khoa học Nông nghiệp đều phải có phương pháp mới nuôi được.

Tần Xuyên trao đổi vật tư, trong quá trình đã truyền qua mấy tay trung gian, thật sự không hề rẻ.

Vẫn còn đậu phụ làm hôm qua, Khương Ninh dự định sẽ làm đậu phụ đầu cá, cùng một nồi canh cá chua.

Đậu Đậu rất siêng năng, cả Tần Mục cũng ở bên để hỗ trợ.

Nhân lúc Khương Ninh không để ý, cậu bé nhét một nắm socola chip vào túi Đậu Đậu.

Đồ ăn vặt quá quý giá, Đậu Đậu không muốn lắm.

"Đậu Đậu, anh đặc biệt để lại cho em đó, nhà anh vẫn còn."

Nói xong, cậu nhóc bóc vỏ đưa vào miệng cô: "Ngọt không?"

"Dạ có." Đậu Đậu mỉm cười với cậu bé: "Anh Tiểu Mục thật tốt."

Được cô bé khen, Tần Mục vui vẻ, thì thầm sát bên tai cô: "Anh mới chỉ cho họ một viên thôi."

Bọn họ, ý là chỉ con của các chú kia.

Đậu Đậu rất vui khi được đãi ngộ đặc biệt: “Anh Tiểu Mục, ăn xong bữa tối em sẽ dạy anh đánh võ."

"Được!" Tần Mục ngồi xổm bên cạnh cô bé, lấy rau để rửa: “Đậu Đậu, nước lạnh lắm, để anh."

Đậu phụ nấu cá, canh chua cá, thịt dê xào hành tây.

Khương Ninh tự làm dưa cải, cô lấy đất đen trong vườn hoa rồi đưa dưa vào trong không gian để trồng, làm hai cái hũ đầy, cất giữ thủ công, bảo đảm không có mùi chân.

Hai cha con không am hiểu nấu nướng, uống hết món canh cá trắng sữa béo ngậy, khỏi phải nói cao hứng đến thế nào.

"Ba, Đậu Đậu làm đầu cá ăn ngon thật đó."

Tần Xuyên sửa lại cho con trai: “Nói vớ vẩn gì đấy, là dì Khương của con làm mà."

"Đậu Đậu chiên đầu cá, con giúp em ấy cắt đậu."

"Vậy sao, con biết cắt đậu à? Con trai tôi giỏi quá."

Vừa ăn vừa trò chuyện, Tần Xuyên nhìn thấy làn da trắng trẻo hồng hào của Khương Ninh, lên tiếng: "Có mấy vị phu nhân đang tìm sản phẩm chăm sóc da, cô có hàng để cung cấp không?"

Không cần phải nói, thật sự có, trong không gian chứa không ít.

"Bọn họ muốn nhãn hiệu nào?”

“Là nhãn hiệu gì không quan trọng, chỉ cần có mùi thơm, không bị hỏng hóc là được.”

Tần Xuyên không biết nhiều về mỹ phẩm chăm sóc da của phụ nữ, nhưng tận thế đã được bốn năm rồi, có thể tìm được thứ gì đó để sử dụng cũng đã là không tệ, đừng nhìn các phu nhân kia ngoài mặt thì xoi mói ghét bỏ, trên thực tế đã sa sút rồi.

Mấy tháng trước hắn ta đã bán một chai Đại Bảo, ai cũng cho rằng mùi thối hơn cả phân, cuối cùng suýt chút nữa là lăn xả vào nhau mà tranh giành.

Chỉ cần có hàng, hắn ta có thể bán được với giá cao.

"Tôi có vài chai, đợi chút để tôi lấy cho anh."

Cô mua rất nhiều trong siêu thị, tòa nhà văn phòng lại mua thêm, không biết để cho cô với Đậu Đậu dùng đến mấy đời. Nếu bây giờ không bán thì sau này còn tệ hơn nữa.

"Có thể lấy một ít ‘áo mưa' không?” Tần Xuyên tiếp tục hỏi: “Đây là thứ thiếu nhất, ai cũng muốn.”

Hai năm qua, rất nhiều người giàu có đã xé bỏ xiềng xích đạo đức, hoàn toàn buông thả bản thân, chơi đùa vô tội vạ, rất nhanh đã nhiễm không ít bệnh.

Nếu là trước thiên tai, việc chữa bệnh sẽ không thành vấn đề gì cả, nhưng tận thế như này thì kiếm được thuốc ở đâu.

Thế nên, họ đã nhanh chóng rút ra bài học, nhưng tích trữ cũng đã muộn, giờ có nghìn vàng cũng khó kiếm.

"Khụ, khụ..."

Hoắc Dực Thâm vẫn còn trẻ, không ngờ Tần Xuyên đang ở trên bàn ăn mà hỏi Khương Ninh câu này, suýt chút nữa đã mắc phải xương cá.

Mặt cũng hơi đỏ.

Tần Xuyên liếc anh một cái, cậu Hoắc làm sao thế, xấu hổ cái gì chứ? Nhưng Khương Ninh lại không sao, hai người nên ngược lại mới phải.

Khương Ninh ngạc nhiên: “Cái này thì không có, mà nhỡ có thật thì tôi cũng chỉ để lại cho mình dùng thôi."

"Khụ, haha, hahaha.” Tần Xuyên cũng suýt chút nữa bị nghẹn: “Em dâu nói đúng, cậu Hoắc vừa nhìn đã thấy không phải dạng vừa rồi."

Bình Luận (0)
Comment