Đậu Đậu lơ mơ, tò mò hỏi: “Chú, mọi người đang nói chuyện gì vậy ạ?"
Lần này Hoắc Dực Thâm nghẹn thật, may là đang ăn dưa cải.
Thật ra vẫn có thể bán được, nhưng có lẽ sẽ không đổi được thứ mà Khương Ninh muốn, ngẫm lại vẫn nên thôi.
Coi như đang tích phúc thay Lục Vũ với Trương Siêu đi.
Ăn xong, Khương Ninh lên lầu lấy mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da, ngay cả bao bì còn chưa bóc: “Lúc trước chúng tôi ra ngoài tìm vật tư thì tìm thấy thứ này, anh có thể thử, bán được thì cứ bán, còn không thì thôi."
Tần Xuyên nhận lời: "Bảo đảm không thành vấn đề." Dù có là phân đi nữa thì hắn ta cũng bán được.
Khương Ninh cũng cầm hai điếu thuốc xuống: "Là bạn tặng, có lẽ bảo quản không được tốt, tôi cảm thấy mùi thuốc lá có chút nhạt."
Hôm qua đám người Lục Vũ mang thứ này đến, Hoặc Dực Thâm không hút thuốc, trong không gian còn có nhiều đồ tốt hơn, không cần phải giữ đồ đã hết hạn.
Không ngờ lại có thu hoạch lớn, Tần Xuyên vui vẻ: “Hai người muốn cái gì?"
“Có thịt bò với thịt dê tươi thì lấy một ít đi."
Đã mấy ngày không buôn bán gì, Tần Xuyên ngứa tay, đưa con trai rời đi.
Buổi chiều không có việc gì làm, Khương Ninh ngẫm nghĩ, hay là năm mới dẫn nhóc con ra ngoài chơi?
Hoắc Dực Thâm không phản đối, Tết ở tận thế, vẫn nên trải nghiệm thử.
Thế nên ba người lái xe ra ngoài.
Dù có đang là Tết thì vẫn phải chú ý an toàn, không thể chạy đến mấy nơi nguy hiểm được.
Cả ba đến quảng trường thành phố, thời tiết nắng ráo, người đi du ngoạn cũng không ít.
Bên đây có cảnh sát trực tuần tra nên bọn côn đồ không dám quậy phá.
Từ xa đã nhìn thấy hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ treo cao trước cửa tòa thị chính, trên đó còn dán mấy câu đối chúc phúc.
Phía chính phủ đã tổ chức các hoạt động chào mừng năm mới - múa Long Sư.
Trang phục đã hơi cũ, đội múa cũng ngẫu hứng, động tác không còn mấy hoa mỹ cũng như giật gân như lúc còn hoàng kim, thế nhưng vẫn bắt mắt, hấp dẫn lạ thường. Tiếng vỗ tay thỉnh thoảng lại vang lên, những khuôn mặt thường ngày lạnh lùng lãnh đạm dần dần thấm đẫm sự ấm áp, nhưng lại vừa cười vừa khóc.
Đậu Đậu tò mò: "Anh ơi, đây là gì vậy ạ?"
"Cái này gọi là Long Sư, cũng là phong tục Tết Nguyên đán ở đây. Rất nhiều người sẽ múa Long Sư để chúc mừng."
Khi gia đình đi ăn mừng năm mới, anh đã cùng ba mẹ và Đậu Đậu đi xem, lúc đó cô bé vẫn còn cưỡi trên cổ anh, chỉ là do còn nhỏ nên đã quên.
Tần Mục vẫn có đôi phần ấn tượng: “Đậu Đậu, lúc nhỏ ba anh từng dẫn anh đi xem."
Xem xong múa Long Sư, bước tiếp theo chính là chụp ảnh, chú chó bị nhốt trong xe kêu lên mấy tiếng. Thật không công bằng!
Chụp được rất nhiều, Tần Mục lấy điện thoại di động ra: “Đậu Đậu, anh chụp ảnh với em được không?"
"Được nha, anh Tiểu Mục."
Hai người chụp chung với nhau, Tần Mục nhanh chóng giấu điện thoại đi .
Trên quảng trường còn phát nhạc, kỳ thực là một bài hát mừng năm mới cổ điển, thực sự cũng có cảm giác giống như Tết Nguyên Đán.
Điệu nhảy đã khắc sâu trong lòng đã được đánh thức, nhiều người nghe được âm thanh cũng thật sự nhảy múa, tay chân đưa đi đưa lại.
Khương Ninh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đi tới vỗ nhẹ vai: "Bà Chung."
Cô không ngờ rằng bà Chung vốn là một vũ công, động tác vừa nhìn đã biết là người dày kinh nghiệm.
Bên kia, ba người còn lại của nhà họ Chung ngượng ngùng đứng chờ.
"Tiểu Khương." Bà Chung không ngờ sẽ gặp được cô, kích động cầm tay: "Đứa nhỏ này cũng quá khách sáo rồi, bọn ta vẫn còn nợ con vật tư, vậy mà con còn cho thêm nữa."
Đúng là hai khúc gỗ, đã dặn đi dặn lại, ai ngờ lại có thể mang về gà, thỏ con cùng thảo dược.
"Không sao, vừa đúng lúc bọn con có một ít, không đưa cho bà thì cũng sẽ cho người khác ạ."
Bà Chung thở dài, dùng đôi bàn tay nhăn nheo nắm chặt tay cô: "A Ninh, mấy năm nay con chăm sóc chúng ta quá nhiều rồi, bà không thể nào trả hết được."
"Bà ơi, bà không cần khách sáo đâu ạ, người đi từ khu chung cư Cẩm Vinh ra cũng không nhiều, cứ coi như là duyên phận giữa người với người đi ạ."
Bà Chung trời sinh đã có bản chất lạc quan, dù có gầy đi nhưng tinh thần vẫn tốt.
Càng khiến bà hạnh phúc hơn nữa là vì Chung Bình đã có người yêu.