Gặp cướp 2
Tuy Lục Vũ và Trương Siêu sức khỏe kém, nhưng họ cũng đã hiểu rõ sự thật này.
Thế giới đã thay đổi, không còn là thế giới có pháp luật mà bây giờ là thế giới của cá lớn nuốt cá bé, những vũ khí sắc bén đó nếu bị chọc trúng sẽ chết người, bọn họ không thể ngồi yên chờ chết được.
Hai người giơ mái chèo lên, đánh vào đầu bọn họ, ai không muốn mạng thì cứ đến đây!
Khương Ninh không ngừng vung đao, nước gần thuyền tấn công chuyển sang màu đỏ, người đàn ông bị chém đứt cánh tay kêu gào thảm thiết, vùng vẫy nhưng cũng nhanh chóng bị nước lũ cuốn trôi.
Năm sáu người liên tiếp bị thương, khiến những người còn lại sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Nghĩ tới bi kịch kiếp trước, hốc mắt Khương Ninh đỏ lên, lạnh lùng nói: “Đuổi theo.”
Không thể để họ chạy thoát được!
Trương Siêu và Lục Vũ liều mạng chèo thuyền, còn Hoắc Dực Thâm thì lấy ra một khẩu súng bắn đinh.
Kỹ năng bắn súng của anh rất chuẩn xác, cho dù những người đó có bơi trong nước lũ, anh vẫn có thể bắn trúng từng người một.
Nhóm người bị tiêu diệt hoàn toàn!
Lục Vũ và Trương Siêu thở hổn hển: “Bây giờ chúng ta đi về à?”
“Không.” Khương Ninh rửa sạch đường đao: “Nếu bây giờ chúng ta quay lại thì chính là chúng ta tỏ ra rụt rè, cũng chính là nói với bọn họ rằng chị Vỹ Lệ không đánh được. Vậy thì lần sau khi chúng ta ra ngoài, bọn họ sẽ xông lên lầu 18.”
Lục Vũ vô cùng lo lắng, anh ấy biết Trịnh Vỹ Lệ có thể đánh được, nhưng nếu chỉ đánh bằng tay không thì cô ấy có thể chịu đựng được bao nhiêu trận?
"Khương Ninh nói không sai, chúng ta phải đi nhanh về nhanh."
Mặc dù trong lòng Lục Vũ vẫn cảm thấy bất an, nhưng anh ấy vẫn nghiến răng nghiến lợi chèo thuyền rời đi.
Sau khi ra khỏi nội thành, động cơ thuyền tấn công được khởi động, gầm rú lao về phía vùng ngoại ô.
Đi được nửa đường, họ thấy một chiếc thuyền tấn công khác đang tiến lại gần đây.
Khương Ninh nhìn qua ống nhòm, thấy Dương Vĩ Thông đang đứng ở đầu thuyền.
Tô Mộng Dao cũng ở đó, còn có mấy cậu học sinh bị mắc kẹt trên tầng tám.
Một chiếc thuyền cao su được kéo phía sau chiếc thuyền tấn công, chứa đầy vật tư, trên mặt mấy người đó đều đang nở nụ cười đắc ý.
Hai chiếc thuyền tấn công lướt qua nhau, Dương Vĩ Thông cười mỉa Khương Ninh.
Nhưng cô không quan tâm, dù sao tận thế cũng sẽ khiến anh ta bị vả mặt nặng nề.
Tuy nhiên, cô có dự cảm mơ hồ, sợ là chuyến đi hôm nay của bọn họ sẽ thất bại.
Không lâu sau, dự cảm đã trở thành hiện thực.
Chỉ chưa đầy một ngày, hai tòa nhà văn phòng còn lại đã bị cướp sạch sẽ không còn gì.
Khắp nơi đều là những mảnh kính vỡ, bàn làm việc ngổn ngang, có thể nhìn thấy những dấu chân hỗn loạn khắp nơi.
Xem ra, chỗ này không chỉ bị càn quét một lần.
Trương Siêu ảo não nói: "Chậm một bước mất rồi, đến sợi tóc cũng chẳng còn."
Khương Ninh bình tĩnh nói: “Chưa chắc đâu.” Phải xem là bọn họ cần cái gì nữa.
Nguồn lương thực của bọn họ chắc chắn đủ dùng trong nửa năm, khi đó hẳn là trận lụt lớn này đã qua đi, và bắt đầu bước vào những ngày tận thế cực kỳ lạnh lẽo như luyện ngục.
Lạnh nhất có thể xuống âm 60, 70 độ C, lúc đó thức ăn cũng không phải là thứ quan trọng nhất, chỉ có chống chọi được với cái lạnh thì mới có thể cứu được mạng sống của mình.
Cô ý tứ nhắc nhở: “Dù sao cũng tới rồi, sao chúng ta không thu gom củi về chứ, chuyến này không thể phí xăng được phải không?”
Lục Vũ sửng sốt một chút: “Chúng ta không thiếu gas, lấy củi về làm gì?”
“Gas có thể hong khô quần áo được không hả?” Trương Siêu suýt chút nữa đập vào đầu anh ấy: “Thời tiết năm nay thất thường như vậy, ai biết sau này sẽ thế nào, một ngày nào đó dùng hết gas thì sao, tích trữ không bao giờ là sai cả."
"Đúng vậy, quần áo của Vỹ Lệ khó khô quá, nhặt một ít về hong khô quần áo vậy."