Thấy bà Trần hết lần này đến lần khác chẳng màng gì đến thể diện của ông cụ, cậu ba nhà họ Dung không chịu nổi tính xấu của bà ta, gã ta nói một cách tức giận: "Đã là thời nào rồi, nam nữ bình đẳng từ lâu, phụ nữ cũng có thể đảm nhận những công việc lớn lao mà!"
Câu này... Rất nhiều người tại chỗ đều... Khụ, lời lẽ hơi thẳng thắn, nhưng bây giờ đã là tận thế, ngay cả việc dọn tuyết trước cửa nhà cũng đã khó rồi, làm gì còn sức để mà đi giúp đỡ người khác.
Bà Trần khóc như hoa lê trong mưa, tiếc là ở đây chẳng có ai thương hoa tiếc ngọc cả, đến cả mạng sống của mình bọn họ còn không biết có thể bảo vệ được không.
Số ít thua số đông, hơn nửa số chủ sở hữu không đưa ra ý kiến gì.
Khu nhà còn 44 hộ gia đình, có thể tập hợp tổng cộng 44 người, chia thành hai nhóm, 22 người một nhóm, đi tuần tra 24 giờ không ngơi nghỉ, bóng đèn trước từng nhà đều sáng lên.
Ngoài ra, mỗi nhà tạm thời dọn thi thể ở trước cửa sau nhà của mình, tập trung toàn bộ lại chất thành đống để đốt cháy bằng xăng, các chủ sở hữu còn lại khá thong thả thì tập họp lại thành nhóm đảm nhận việc xử lý những căn cả nhà bị giết.
Những người giàu ngay cả việc đi vệ sinh còn có người chùi đít cho, đã bao giờ phải chịu sự khổ cực này đâu?
Tuy trong lòng họ có ý kiến, thế nhưng lại không dám nói ra.
Nhà họ Dung có thế lực to nhất trong khu nhà, sự an toàn sau này còn phải nhờ vào bọn họ.
Thế nhưng khi đối diện với máu lênh láng khắp nơi, thi thể đã chết với trạng thái kinh tởm, cả đám cũng đều ói cơm đã ăn từ đêm qua ra.
Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh không già mồm, nhiệm vụ của hai người họ rất nặng nề, dù sao, dù sao người chết ở gần nhà số 50 là nhiều nhất.
Về đến nhà, mặc đồ bảo hộ thì lại đi làm việc xong.
Hai người không hề rảnh rỗi, cứ lôi rồi lại quăng.
Nhà số 49 cũng bị tấn công rất nặng nên được nhà số 50 tiện tay giải quyết, vì thế Tần Xuyên cũng tham gia công việc dọn dẹp.
Tần Mục rất sợ hãi, nhưng khi trông thấy Đậu Đậu cũng tham gia thì cậu bé càng dũng cảm hơn: "Ba ơi, con cũng tham gia."
Thằng nhóc sắp 11 tuổi rồi, không thể nào cứ mãi là đóa hoa trong nhà kính được, đây là thời điểm phải rèn luyện dần: "Ừm, chú ý an toàn nhé."
Có rất nhiều người chết, khuân vác đến chỗ thiêu hủy quả thật là hơi tốn sức, cả hai nhà giải quyết thẳng ngay tại chỗ, khuân toàn bộ đến bãi cỏ trống trải, tưới xăng rồi châm lửa.
Ước chừng thiêu được mấy tiếng đồng hồ, ngay cả mẩu vụn cũng không còn.
Hai nhà đào một cái hố, chôn cất tro vào đó.
Bụi về với bụi, đất về với đất, mong rằng khi đầu thai chuyển kiếp sẽ không còn tận thế nữa.
Nhà số 49 chỉ có Tần Xuyên là người trưởng thành, hắn ta phải tham gia công tác tuần tra nên đành phải nhờ nhà số 50 giúp trông trẻ.
Vào thời điểm xảy ra tai họa, Khương Ninh không từ chối, cô sợ Tần Mục ở một mình một lầu sợ hãi nên để lại con chó bên cạnh với cậu bé.
Nếu Tần Xuyên không đi tuần tra, cô cũng không biết hắn ta lại có trang bị đầy đủ như vậy, áo chống đạn và mũ bảo hiểm, súng lục, dùi cui điện, ngay cả giày da cũng có gai nhọn với sát thương cực mạnh.
Khương Ninh suýt nữa đã cười ngặt nghẽo: "Chú ý an toàn."
Hoắc Dực Thâm phải đi tuần tra, cả nhà quyết định điều chỉnh lại đồng hồ sinh học, phối hợp với nhịp điệu cuộc sống của anh.
Vậy là, Khương Ninh đọc sách tập luyện, Đậu Đậu dạy Tần Mục đánh võ, chó thì lén chuồn đi làm nhiệm vụ với huấn luyện viên.
Thấy đại ca oai như vậy, chó ngao Tây Tạng A Ngốc cũng tham gia góp vui.
Ai ngờ lại bị bá tổng cản lại, bây giờ chó có thể phát huy tác dụng ở khu nhà cũng chỉ có hai con thôi, A Ngốc được sắp xếp đến nhóm khác để tuần tra.
Cậu ba nhà họ Dung hơi thất vọng, tại sao chị Khương không đến vậy?
Bá tổng đẩy mắt kính sợi vàng: "Còn bảo là không thích người ta hả?"
Cậu ba nhà họ Dung động vào vết sẹo của gã: "Anh họ, anh không nhớ Vũ Đồng sao?"
Trong chớp mắt sự khổ đau của bá tổng như nước sông ngược dòng: "Anh sống là để tìm lại Vũ Đồng."
Cậu ba nhà họ Dung rợn cả tóc gáy: "Vậy anh phải sống cho tốt vào nhá."
Không chừng một ngày nào đó cơn bão sẽ thổi Vũ Đồng về lại.
Tiếc là bệnh viện tâm thần đóng cửa mất rồi, nếu không thì gã ta đã đưa anh họ vào ở một khoảng thời gian.