Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 595 - Chương 596

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 596 -

Mới vừa tập luyện xong, Khương Ninh mồ hôi đầy người đang định uống nước thì ngoài cửa có tiếng vang lên: "Khương Ninh, Khương Ninh.”

Đó là giọng của phụ nữ, còn hơi quen thuộc.

Khương Ninh chẳng đáp lại, nhưng dường như đối phương không nản lòng, cố chấp gào to.

Cô mặc áo khoác quân đội vào rồi mở cửa: "Bà Trần, có chuyện gì sao?"

Bà Trần nhìn cô, không thể giấu được sự đau khổ trong mắt: "A Ninh, thật ra mẹ, mẹ đã từng đến cô nhi viện để gặp con."

Vẻ mặt của Khương Ninh bình tĩnh: "Để cho lòng bà thanh thản hơn à?"

Bà Trần nghẹn ngào: "Xin lỗi con, là do mẹ..."

"Im đi!" Khương Ninh lạnh lùng ngắt lời bà ta: "Bà đừng sỉ nhục hai chữ này."

"Xin lỗi con, lúc đó mẹ hết cách rồi, hễ có..."

"Bà đã từng tới cô nhi viện, hẳn là phải biết tôi lớn lên như thế nào, là điều gì khiến bà hiểu nhầm rằng tôi khao khát tình thân vậy?"

Khương Ninh chẳng hề lưu tình xé rách mặt mạ mà cô ngụy trang: "Bà sinh ra tôi, chẳng qua là vì sức khỏe không tốt, sinh non dễ dàng dẫn đến vô sinh, đến lúc đó sẽ bị giảm giá trị không thể nào gả vào nhà giàu thôi.

Bây giờ tìm đến đây chẳng qua là vì chồng bà chết rồi, một thân một mình không sống nổi mới phải tìm điều gì đó để dựa vào.

Bà Trần, bà không cảm thấy bản thân rất đáng thương sao?

Tôi chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ không ai cần nhưng vẫn có thể thoi thóp sống tiếp, bà lớn tướng thế này rồi mà lại muốn làm kí sinh trùng?

Là điều gì đã cho bà sự tự tin rằng tôi sẽ cam tâm tình nguyện để bà hút máu?

Cái gọi là máu mủ tình thân sao? À, đối với tôi ấy thì bà còn không bằng đồ bỏ đi.

Khi đến với thế giới này từ trước đến nay tôi không hề may mắn, nếu như ban đầu bà giết chết tôi đi, có lẽ tôi còn có thể kính nể bà một chút.

Bây giờ tôi chỉ muốn tặng cho bà một câu thôi, cút xa được bao nhiêu thì cút, đừng có làm bẩn mắt tôi!"

Không có tình cảm thì tại sao phải tha thứ!

Nếu bà ta quan tâm đến tình thân như có như không này, ngay từ lúc đầu bà ta sẽ không tùy tiện đưa ngọc bội cho Dương Vĩ Thông.

Mỗi lần trông thấy nó, cô sẽ nhớ về việc bản thân bị vứt bỏ.

Chịu khổ nhiều rồi, hà cớ gì cô phải nhớ nhung điều gọi là người thân đã để lại ngọc bội cơ chứ?

Niềm vui ngắn ngủi của họ đem đến cho cô sự tra tấn tinh thần vô hạn.

Sau này khi bị tra tấn nhiều rồi, trong lòng cũng dần bình thản hơn, không hận không yêu đã là giới hạn cao nhất của cô.

Trông thấy bà Trần, Khương Ninh mới xác định rằng ngọc bội không phải là của bà ta, mà có khả năng là của người đàn ông đã khiến bà ta mang thai.

Trải qua hai lần tận thế khắc nghiệt, đã thấy rất nhiều người thối nát, ngay cả đứa trẻ mình chăm sóc cũng có thể ăn một cách dễ dàng chứ đừng nói gì đến đứa trẻ vừa chào đời đã bị vứt bỏ, cô trông đợi gì từ tình cảm của bà ta cơ chứ?

Trò lừa gạt chẳng cao siêu gì, hoàn toàn cho rằng người khác là kẻ ngu.

Bà Trần bị những lời nói của Khương Ninh làm cho mặt đỏ tía tai, chỉ mong tìm cái lỗ để chui xuống.

Nhưng bà ta không quên mục đích mà mình tới, bà ta không nhịn được mà giàn giụa nước mắt: "A Ninh, không giống như con nghĩ đâu, con nghe mẹ giải thích..."

"Ngại quá, từ ba tuổi trở đi tôi đã không còn tin vào nước mắt rồi."

Nói xong, Khương Ninh đóng rầm cửa lại, mặc cho bà Trần đứng trong cái lạnh thấu xương mà giải thích, còn cô thì lên lầu pha nước ấm, ngâm nga ca hát.

Sau khi hoàn thành phiên trực, Tần Xuyên ôm con trai đang ngủ say về nhà.

Khương Ninh chuẩn bị canh nóng, vội vàng cho Hoắc Dực Thâm và chó uống một chén, sau đó nhanh chóng đi tắm xả xui.

Chờ đến khi anh xong, cô đã dọn đồ ăn nóng hôi hổi ra.

Khương Ninh quan tâm hỏi: "Phiên trực thế nào?"

Công việc của nhóm thứ nhất rất nặng nề, một nửa đi tuần tra, một nửa đi dọn biệt thự không có người ở, đi thu thập vật tư bị đám côn đồ cướp còn rơi lại: "Vật tư và thuốc được tìm thấy sẽ bổ sung hết vào công quỹ để băng bó cho những người bị thương."

Toàn là một đám nhà giàu hoặc con ông cháu cha chưa làm việc bao giờ, trong nhà không có đàn ông nên các quý bà giàu có đành phải gánh vác, họ mang giày cao gót vừa khóc vừa làm nhiệm vụ, có làm được việc gì đâu chứ?

Một đám được nuông chiều từ bé, trong phút chốc đã chẳng còn người đáng tin cậy, bị vây trong sự đau khổ cũng có thể hiểu được, đành xem bọn họ có thoát ra được không thôi.

Nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tai họa hoặc kéo chân người khác.

Bình Luận (0)
Comment