Đám côn đồ tập kích, nếu không phải cơ thể bốn người đều đầy đủ và khỏe mạnh thì vật tư đã bị cướp hết rồi.
Cái chính là đám côn đồ đến theo từng đợt, hôm nay người này tới, ngày mai người khác tới, ai ai cũng lo lắng đề phòng, không biết nguy hiểm sẽ ập đến lúc nào.
Khương Ninh cau mày, căn nhà họ mua là nhà loại ba, không còn thuộc về trung tâm thành phố mới nữa mà tiếp giáp với thành phố Quảng Đông. Thế nhưng lực lượng quân đội của thành phố Phượng lại chủ yếu tập trung ở trung tâm thành phố, đồng thời còn phải cử một số bộ phận đến bảo vệ những đơn vị quan trọng và công xưởng.
Lỗ hổng về nhân lực rất lớn, khu vực xung quanh bị hư hỏng nhiều nhất.
Khương Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Tôi đã mua hai căn nhà ở đối diện đồn cảnh sát, đề phòng nếu một ngày nào đó biệt thự thất thủ thì có thể tạm qua đó tránh nạn.
Bây giờ ở đó tạm thời coi như là an toàn, có thể bớt ra một nhà để cho các cậu ở tạm, những cái khác thì đợi qua đợt sóng gió này rồi tính tiếp.”
Đối diện đồn cảnh sát? Đúng là nơi an toàn nhất.
Khi mới mua nhà, bọn họ cũng tính đến khu vực đó, liên tục đi lại khắp xung quanh nhưng cũng không kiếm được nhà loại hai.
"A Ninh, cảm ơn cậu.”
Mấy người Lục Vũ không biết phải cảm ơn như thế nào, Khương Ninh đã cứu bọn họ thêm một lần nữa vào lúc nguy cấp, nếu không họ cứ vừa đi làm vừa phải đề phòng bọn côn đồ thì không chết đột ngột thì cũng bị chém chết.
Chìa khóa nằm trong tay Khương Ninh, nhưng ban đêm đi ra ngoài thật sự rất nguy hiểm, cô tin tưởng vào kỹ thuật mở khóa của Lục Vũ: "Các cậu cứ đi qua đi, toàn bộ chỗ đó đều là người quen cũ, báo tên tôi hoặc Hoắc Dực Thâm thì họ sẽ cho các cậu vào.”
Tần Xuyên cho tên xấu xí bộ đàm, họ thường xuyên liên lạc với nhau, nghe nói có thể sống chung với người ở Áo Viên, dưới sự dẫn dắt của Dương Vĩ Dân, phòng thủ khá là an toàn.
Vì vậy, nhóm người Lục Vũ cầm vật tư và vũ khí, đi đến phía đối diện đồn cảnh sát.
Hai tiếng sau, trên bộ đàm vang lên tiếng nói của tên xấu xí: "Chị gái, có bốn người vừa mới báo tên cô và muốn vào ở, có chuyện này không?"
"Ừ, đúng vậy.”
Khương Ninh báo họ tên, ngoại hình, tướng mạo của mấy người Lục Vũ: “Họ là bạn của tôi, nhờ các anh giúp đỡ.”
Sau khi xác định không nhầm, nhóm người của tên xấu xí cho họ đi vào: "Chị gái yên tâm đi, bạn của cô cũng chính là bạn của bọn tôi.”
Khi Hoắc Dực Thâm làm nhiệm vụ trở về, Khương Ninh nói chuyện này cho anh biết.
Hoắc Dực Thâm không có ý kiến gì. Lúc đầu khi mua hai căn nhà trồng kia vốn là để đề phòng chuyện không may, tốt nhất là không cần dùng đến, bây giờ có thể giúp mấy người Lục Vũ, có lẽ là chuyện tốt.
Lúc ăn cơm, anh nói: "Hình như mẹ con nhà bà Trần ở nhà số 36 đã biến mất, chỉ còn lại hai bé trai ở nhà. Bọn chúng bị bọn côn đồ tập kích làm bị thương, không có thuốc chữa nên chỉ có thể mặc kệ, đội tuần tra không thấy nhà bà Trần cử người đến làm nhiệm vụ, đi đến cửa mới phát hiện đứa bé đã chết vì bệnh.”
Khương Ninh không lên tiếng, yên lặng ăn cơm.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nếu bà Trần muốn cứu bọn chúng thì chắc chắn vẫn có cách lấy được thuốc.
Thiên tai thật tàn khốc, mỗi ngày đều có người chết, tình cảm của cô ít ỏi, chỉ đủ phân phát cho vài người thế thôi.
Đêm vô tận trải qua một tháng, Viện Khoa học Nông nghiệp truyền đến một tin tốt.
Viện Khoa học Nông nghiệp ở thành phố Bằng đã nghiên cứu thành công những loại cây có thể phát triển trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng. Thành phố Phượng đã cử nhân viên đến lấy, ba ngày sau là có thể phát xuống.
Phía chính phủ nói rằng không nên ra ngoài trong đêm vô tận, người sống sót tập trung trong khu nhà để đi lấy vật tư, phải lập nhóm xuất phát để chú ý an toàn.
Sau khi cân nhắc, khu nhà đã quyết định những quy định chính.
Chuyện này làm Khương Ninh rất bất ngờ nhưng cũng không thấy khó hiểu.
Thỏ khôn đào ba lỗ, người giàu sẽ không bỏ trứng vào cùng một giỏ, vật tư lấy được có nơi cất giữ tập trung, biệt thự tối đa chỉ ở được nửa năm đến một năm, rất nhiều chủ nhà bị đám côn đồ cướp đoạt mà mất đi một lượng lớn vật tư.
Những chủ nhà cũng không còn nhiều thức ăn.
Họ không biết đêm vô tận sẽ kéo dài bao lâu, ai ai cũng có tâm trạng hoảng loạn, thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.
Nhưng bên ngoài quá nguy hiểm, làm thế nào để mang vật tư về là một vấn đề lớn, vì vậy họ đặt hy vọng vào nhà họ Dung.