Không biết dao của đám côn đồ có bị rỉ sét hay không, Khương Ninh lại lên tiếng: "Có vắc xin uốn ván không?"
Chú Quan không mang theo, cậu ba nhà họ Dung tự mình đi lấy.
Nhà họ Dung có, khi mới bắt đầu nhận được tin tức về thiên tai, ông cụ Dung đã sắp xếp người đi dự trữ rất nhiều thuốc.
Biết cục trưởng Lăng bị thương, nhà họ Dung muốn duy trì quan hệ với quan địa phương nên đồng ý lấy ra, hơn nữa còn là thuốc nhập khẩu.
Nhưng đã bốn năm kể từ lúc thiên tai xảy ra, cho dù nó được bảo quản tốt đến đâu thì vẫn bị hết hạn.
Khương Ninh cầm máu và băng bó vết thương cho họ, nhân lúc người nhà họ Dung không để ý, đổi lại vắc xin uốn ván: "Bây giờ chỉ có thể thử, nếu may mắn thì có lẽ sẽ không có phản ứng xấu."
Không gian giữ được đồ tươi, cô yên lặng đổi vắc xin của mình ra.
Ông cụ Dung lên tiếng: "Bọn họ có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Mất máu quá nhiều, nhưng không có vấn đề gì lớn.”
Ông cụ Dung cân nhắc rồi vội vàng nói: "Phòng an ninh quá đơn sơ, sắp xếp cho cục trưởng Lăng vào ở nhà họ Dung, tôi sẽ cho người chăm sóc thật tốt."
Sống hai đời rồi, sao Khương Ninh không đoán được tính toán của ông ta: "Được rồi, vậy thì nhờ ông Dung vậy, nếu có vấn đề gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Miễn là đám người cục trưởng Lăng có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất, những việc đối nhân xử thế gì đó nên bớt so đo lại.
Họ có quan hệ tốt với phía chính phủ, có khi khu nhà sẽ được hưởng lợi ké, tội gì mà không làm.
Vì vậy, mấy người cục trưởng Lăng được sắp xếp đến nhà họ Dung, Khương Ninh đi qua đi lại cũng mệt mỏi, cầm phần rêu của nhà mình được chia, cùng với Hoắc Dực Thâm về nhà nghỉ ngơi.
Trên xe có nhiều vết máu, hai người tốn không ít công sức mới dọn sạch được.
Nằm trên giường, tắt đèn, tâm tình rất khó bình tĩnh lại.
Nếu như có thêm vài đợt tập kích điên cuồng của côn đồ giống như hôm nay, chỉ sợ đồn cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn trôi.
Nói cho cùng thì số lượng quân cảnh quá ít, dù bọn họ có xoay liên tục cũng không giúp được, mà lũ côn đồ gây rối thì nhiều vô tận.
Thậm chí Khương Ninh còn nghĩ rằng nếu như không cảnh báo phía chính phủ từ đầu, người chết nhiều, có phải cũng sẽ có bạo loạn như hôm nay không.
Tất nhiên, cô cũng thừa nhận rằng mình hơi cực đoan.
"Đừng suy nghĩ lung tung, nếu không cảnh báo trước, không chỉ những đám côn đồ sẽ chết, mà cả quân cảnh và các nhà nghiên cứu khoa học, và nhiều người sống sót vô tội, sẽ chết cùng với chúng.
Bây giờ đang là thời điểm rối loạn, nhưng phía chính phủ sẽ tìm cách đối phó.
Đúng như dự đoán, phía chính phủ rất nhanh đã có kế hoạch đối phó.
Chỉ dựa vào lực lượng quân cảnh thì không đủ, tất cả các cá nhân cũng phải hành động.
Phía chính phủ vạch ra các khu vực, đi sâu đến từng căn nhà, tiến hành quản lý theo lưới ô vuông.
Người phụ trách khu nhà gần nhau, người quản lý khu nhà và tất cả mọi người phải đoàn kết, cùng nhau bảo vệ tính mạng và vật tư của mình.
Bất cứ khi nào phát hiện ra một tên côn đồ, phải lập tức khua chiêng gõ trống, các khu nhà trong khu vực phải bao vây ngay lập tức.
Trong khu đều là con người bằng xương bằng thịt, làm gì có ai mà không sợ chết, nhưng nếu chờ quân cảnh đến cứu thì thì không khác gì giao tính mạng vào tay người khác.
Lúc đầu sẽ sợ hãi, nhưng một khi bị dồn vào chân tường, ngay cả thỏ cũng sẽ nhảy lên cắn người, chưa kể những người sống sót không có gì để mất ngoại trừ mạng sống.
Không chỉ đoàn kết dân chúng lại, mà phía chính phủ còn ban hành chế độ phần thưởng cao, nếu như xác định tố cáo côn đồ không sai đều sẽ được nhận những phần thưởng giá trị.
Một tên côn đồ được nửa cân lương thực, tố cáo được xác định càng nhiều thì nhận thưởng càng nhiều.
Đừng thấy là chỉ có nửa cân lương thực, cái chính là đám côn đồ thường kết thành nhóm di chuyển, nhỏ thì mười mấy người, đông thì mấy trăm người, nếu như may mắn thì không cần phải lo về vật tư để sống nữa.
Nếu bắt được côn đồ rồi giao cho quân cảnh sẽ được thưởng mỗi người hai cân lương thực.
Wow, đây có thể coi là một cách làm ăn không?
Những vật tư đã bị cướp, những người sống sót sắp chết đói vội vàng đứng dậy thành lập một đội, chết đói cũng là chết, bị chém chết cũng là chết, nếu may mắn bắt được đám côn đồ thì sao?
Dù sao cũng là chết, liều thôi!