Có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện, đừng lúc nào cũng khinh thường lực lượng quần chúng, bọn họ có thể là hóa thân của ánh sáng quần chúng, cũng có thể thành lập nhóm thợ săn tiền thưởng.
Đa số đám côn đồ đều sử dụng gậy hoặc dao, chỉ cần dám trả giá bằng tính mạng, ai sợ ai còn chưa chắc đâu.
Lục Vũ kích động liên lạc: "A Ninh, lầu chúng tôi lập thành đội tiền thưởng với năm mươi người, một ngày phải tóm hơn hai mươi tên côn đồ ở gần đây, đúng là nhận được tiền thưởng này."
Đều là máu thịt của cơ thể, thật ra không có gì đáng sợ cả. Chỉ cần số lượng và khí thế áp đảo tuyệt đối thì sẽ có rất nhiều tên côn đồ chỉ có thể giơ tay chịu trói.
Lục Vũ và Trương Siêu bước ra từ cô nhi viện, khi còn nhỏ họ phải nhìn thái độ của người khác để sống, sau này một người vì kế sinh nhai và chuyện yêu đương, một người chạy việc nơi nào cũng bị ức hiếp, thiên tai đến thì làm người tuần tra an ninh trật tự, kỹ năng cũng đạt tiêu chuẩn.
Hơn nữa người của Áo Viên vốn đoàn kết, có hai người truyền đạt kỹ năng và kinh nghiệm, mà mấy người tên xấu xí còn là bậc thầy diễn xuất.
Một khi gặp phải đám côn đồ, ai nấy đều bày ra khí thế anh hùng, cầm vũ khí trong tay hô xông lên, tựa như thiên quân vạn mã kéo tới đánh trận.
Thử hỏi xem bạn có sợ không?
Khương Ninh tò mò: "Đám côn đồ bị bắt tới đồn cảnh sát sẽ xử lý như thế nào?"
"Thời loạn thì dùng trọng hình, hành vi phạm tội nghiêm trọng thì ăn kẹo đồng, sau đó đưa đến nhà máy đốt rác phát điện, phạm tội nhẹ thì đưa đi lao động khổ sai.”
Lục Vũ rất khâm phục khả năng quan sát của cô, căn nhà mua ở gần đồn cảnh sát tương đối an toàn, người trẻ tuổi ở Áo Viên còn được anh Hoắc chỉ dạy, kỹ năng của đám tên xấu xí kém hơn một chút, nhưng bù lại đầu óc rất nhiều mưu mô, hai nhóm người ở chung rất hòa thuận.
Chẳng giống như anh ấy ở nhà trước đây, khi đi ngủ phải để dao ở dưới gối, luôn phải đề phòng bị người khác ra tay.
Khương Ninh dặn dò: "Tôi đoán là các cuộc bạo động sẽ không thể lắng xuống trong khoảng thời gian tới, các cậu phải chú ý an toàn."
"Cậu và anh Hoắc cũng vậy, rất nhiều người có súng trong khu biệt thự, đám côn đồ thông thường chưa chắc đã dám nhằm vào các cậu, thế nhưng thế lực Hắc Ác thì dám đấy."
Đây cũng là điều mà Khương Ninh lo lắng, từ sau khi bị quân đội đàn áp, thêm cả chiến thuật biển lửa ở nhà số 50, quả thật đã khiến cho nhiều đám côn đồ biết rằng khu biệt thự rất khó chơi, trong thời gian ngắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thế nhưng luôn có vài tên rục rịch hoặc tự cho là mình giỏi, len lén leo tường vào.
Kết quả chưa động được đến cửa biệt thự, không phải bị chó phát hiện ra cắn mất nửa cái mạng thì là bị đội tuần tra dí súng vào đầu.
Bọn họ cũng không phải cảnh sát, nếu leo vào được thì cũng phải bò ra được.
Lần lượt chặn được mười mấy làn sóng, mọi người cũng quen dần, không còn hoảng loạn bối rối khi xảy ra đêm vô tận nữa.
Người giàu cũng được, người nghèo cũng chẳng sao, đang không ngừng thích nghi với thiên tai để có thể nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.
Nhóm người của cục trưởng Lăng nghỉ ngơi ở nhà họ Dung, cũng cho cậu ba nhà họ Dung tìm được lý do để làm phiền Khương Ninh.
Gã ta nói như một cái máy, cách nửa tiếng là lại tới quấy rầy.
"Chị ơi, cục trưởng Lăng tỉnh rồi."
"Chị ơi, hình như cục trưởng Lăng đang đánh rắm."
"Chị ơi, cục trưởng Lăng phản ứng hơi chậm, đừng bảo là bị đánh ngu người rồi đó?"
"Trời ơi chán quá đi à, ba người thiếu một chị có đến không?"
Khương Ninh không chịu nổi nữa: "Cậu có ăn bánh rán không?" (*)
(*) dùng để hỏi người khác có bị điên hay không.
(*) dùng để hỏi người khác có bị điên hay không.
Cậu ba nhà họ Dung không còn cách nào khác, ở nhà ngột ngạt khó chịu quá, gã ta bị chấn động bởi dũng cảm của Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, nhất thời cảm thấy đám con cháu đồng trang lứa quá yếu đuối, đi chơi với họ quả thật là hổ thẹn.
Không gì có thể ngăn được gã ta lấy lòng những kẻ mạnh.
Gã ta đánh cược bằng nhân phẩm của mình, giữa hai người và cục trưởng Lăng tuyệt đối không đơn giản, cảm giác đó dường như có một loại ràng buộc vô hình giữa ba người họ.
Cậu ba nhà họ Dung không lần ra được, nóng lòng quá!