Nhà họ Dung lại đi tìm nhà bác sĩ, Khương Ninh cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với cục trưởng Lăng nên đã mấy ngày không sang để hỏi.
Thật ra cô không biết rằng, từ lúc tỉnh lại cục trưởng Lăng xác định viên cảnh sát không gặp nguy hiểm gì tới tính mạng thì không màng gì đến sự níu kéo của ông cụ nhà họ Dung, khăng khăng thông báo cho đồn cảnh sát tới đón.
Còn cả đống công việc đang chờ.
Ông ấy ở đây yên tâm nghỉ ngơi thì đám côn đồ kia sẽ ngừng phạm tội sao?
Cậu ba nhà họ Dung chẳng che giấu gì, kể hết chi tiết về chuyện ông được cứu.
Cục trưởng Lăng biết Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh cứu mình từ trong tay của hơn trăm tên côn đồ thì cũng không quá ngạc nhiên, trước khi đi còn khen nhà họ Dung mấy câu: "Tuần tra an ninh ở khu nhà rất tốt, nếu như các khu khác cũng hiểu giống như các ông thì đám côn đồ cũng sẽ không ngang ngược như vậy, xin hãy tiếp tục duy trì không được lơ là."
Đợi đến khi ông ấy đi rồi, cậu ba nhà họ Dung nằm lên sô pha: "Ba ơi, ba nói rốt cuộc cục trưởng Lăng có quan hệ gì với nhà số 50 vậy?"
Hôm đó khi tên côn đồ đánh vào biệt thự, anh ta nhằm vào nhà số 50 đầu tiên, việc này hiển nhiên là có điều gì đó đáng chú ý.
Ông ấy không bất ngờ cũng không cảm ơn người đã cứu mạng mình, nhưng lại thể hiện rõ ông ấy không xem những người trong nhà số 50 là người ngoài.
"Ba nói xem, chắc là nhà số 50 không phải nội ứng của cục trưởng Lăng để âm thầm khống chế khu người giàu đâu nhỉ?"
"Đầu óc con nghĩ đi đâu không." Ông cụ Dung chê gã ta ngu: "Con có thấy nội ứng nào mà muốn trở thành kẻ thù với toàn khu không hả?"
"Đã bảo ba già rồi mà ba không chịu, ba có hiểu cái gì gọi là người trẻ thích đi ngược không?
Hai cha con chướng mắt lẫn nhau, cậu ba nhà họ Dung trong phút chốc không kiềm miệng được: "Nếu nhà số 50 cũng diễn giống như những nhà giàu khác thì con có thể theo dõi họ không?"
Tóm lại tuyệt đối không đơn giản, giống như là... Cậu ba nhà họ Dung cũng không nói rõ được, dù sao cũng chính là bất bình thường!
Ông cụ Dung cũng quen rồi, ông ta cầm cây gậy gõ: "Cái thằng hư đốn, đủ lông đủ cánh rồi hả? Lúc ông đây tung hoành ngang dọc con còn chưa thành hình đâu, có bản lĩnh thì cút ra ngoài đi!"
Thà sinh miếng thịt lợn nướng còn hơn sinh nó!
...
Khương Ninh chọn mấy ván gỗ trong không gian, đóng cái giá sắt ở căn phòng lầu một, ngâm ván gỗ vào nước rồi rải rêu đen lên trên.
Để so sánh, cô còn lấy thêm chậu để trồng trọt.
Cô chiếu sáng bằng bóng đèn công suất thấp khoảng ba giờ đồng hồ mỗi ngày.
Rễ của rêu đen đã phát triển, tuy chỉ mới có vài ngày nhưng chúng đã thấm hút tấm ván gỗ và bùn đất, bắt đầu sinh trưởng không ngừng.
Chưa đến nửa tháng là có thể gặt bằng liềm rồi.
Khương Ninh bỏ vào miệng nếm thử, không có vị gì đặc biệt nhưng nhai vui hơn đất sét trắng nhiều.
Có thể xào, có thể luộc, ăn sống cũng không bị ngộ độc.
Sợ hai đứa không thích ăn nên Khương Ninh rửa rêu sạch rồi băm ra, đập hai quả trứng gà khuấy đều rồi đổ vào chảo chiên.
Vị của trứng gà chiên rất ngon, cả một dĩa lớn hết sạch sành sanh.
Khương Ninh định làm cơm nắm hoặc bánh bao, tóm lại là muốn để cho hai đứa nó thỉnh thoảng trải nghiệm cuộc sống gian khổ, không thể để tụi nó ăn sang mồm được.
Không chỉ có mỗi chó nhà mình mà cả gia cầm trong nhà cũng phải đồng cam cộng khổ.
Đối với đám gia cầm thì chỉ cần ăn no là được, mỗi ngày đều có đèn chiếu sáng, thỉnh thoảng cũng có nhạc để nghe, chúng nó đã thích nghi được với đêm vô tận nên bắt đầu ra sức đẻ trắng.
Đêm vô tận, cuộc sống của hầu hết mọi người đều rơi vào giai đoạn đình trệ, ngay cả những người giàu cũng rầu rĩ vì kế sinh nhai trong tương lai.
Bọn họ giấu vật tư ở bên ngoài nhưng lại không chắc chắn là có bị đám côn đồ cướp rồi không, mà số vật tư giấu trong biệt thự lại càng ngày càng ít.
Thế nên bọn họ đều nhao nhao dò la Tần Xuyên vì muốn nuôi vài con gia cầm.
Cho dù bức tường có cao cách mấy, thế nhưng trong đêm vô tận tai của bọn họ lại thính vô cùng, thế nên vẫn nghe được tiếng gà vịt ngỗng kêu ở nhà số 50...