Khương Ninh phất tay để Đinh Kỳ và những người khác rút lui, cô giơ tay lên và bắn ba phát liên tiếp.
Muốn lừa cô à? Cửa còn chưa mở!
Họ rất khôn ngoan, biết cởi quần áo của những cậu ấm nhà giàu để ngụy trang, nhưng trong tình huống cấp bách, họ chỉ nhớ đến việc thay quần áo và giày dép.
Mặc quần áo long bào không giống thái tử, con sói đuôi to giả bộ làm con cừu bé nhỏ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba người trở mình chuẩn bị bắn súng, nhưng động tác của Hoắc Dực Thâm còn nhanh hơn, anh ta đâm thẳng qua cánh tay bọn họ.
Súng rơi xuống đất.
Khương Ninh nhớ đến những gì mấy tên bắt cóc đi đòi tiền chuộc nói, họ đang hợp tác với bọn côn đồ.
Vì vậy, cô lấy chiếc khăn đã được thấm ướt Ete để che miệng họ, thẳng tay làm cho họ bất tỉnh.
Trong vòng mười hai giờ họ sẽ không tỉnh dậy.
Bị trói chặt như thế, cho dù họ có bảy mươi hai nghề* cũng không giãy giụa được.
*Tất cả ngành nghề.
Không chỉ có bọn họ, cả những cậu ấm nhà giàu cũng bị che miệng, để tránh rắc rối.
Phòng giam phụ nữ nhanh chóng được tìm thấy, đếm thử thì thực sự có ba mươi người.
Khương Ninh không chỉ không thả họ ra, mà cô còn khóa thêm hai cái khóa vào cửa sắt, chờ đến khi chuyển hết hàng rồi mới mở cửa cũng không muộn.
Đám người Đinh Kỳ đến chỉ vì vật tư, kiểm tra hang núi một vòng, sau khi chắc chắn những người kia đã chết thì dứt khoát cất súng và vũ khí vào túi.
Một số người chọn những món đắt tiền để lấy, trà muối rượu đường và thuốc, sau đó là lúa, bảo quản tốt thì có thể tích trữ được từ ba đến bảy năm mà không bị hư hỏng, trong khi những gói mì thì có thể đã bị hư rồi.
Vai không khiêng được nổi nhiều đồ, họ tìm dây và que gỗ để gánh, chất đồ đắt tiền lên cao.
Chỉ có bốn người xách, Hoắc Dực Thâm vẫn đang cõng cậu ba nhà họ Dung đang bất tỉnh.
Chiếc máy bay trực thăng chuẩn bị về tay họ rồi.
Khương Ninh chỉ cần đựng đầy balo, chịu trách nhiệm mở đường và canh gác.
Con chó đứng gác cạnh Khương Ninh, mắt nhìn sáu phía tai nghe tám hướng.
Người đến lấy tiền chuộc gặp rắc rối, mãi không thấy quay trở lại.
Mọi người tay xách nách mang, chuyển vật tư lên xe, sau đó đưa xe đến một nơi yên tĩnh ở miệng núi để giấu.
Khương Ninh chịu trách nhiệm trông coi xe, Hoắc Dực Thâm và con chó đi cùng mấy người Trương Siêu quay về hang động chuyển vật tư.
Ai ngờ chỉ mới chuyển đi năm sáu lần, từ xa vang đến tiếng động lớn của xe hơi.
Khương Ninh ngay lập tức cảnh giác, lấy kính viễn vọng ra để quan sát.
Tưởng rằng những tên bắt cóc trở về, ai ngờ lại là quân đội, đang lái xe tải lớn tới.
Họ lại đến lượm lặt rồi.
Khương Ninh không dám đối đầu trực tiếp với quân đội, ẩn mình xa xa để tránh bị phát hiện, với sự cảnh giác và khéo léo của đám người Hoắc Dực Thâm, họ mới có thể tránh thoát được.
Sau khoảng nửa tiếng chờ đợi, mấy người quay trở về với những gánh lúa.
Có lẽ đây là lần đầu tiên bị cướp, mấy người Trương Siêu và Lục Vũ cảm thấy rất buồn bực.
Hang núi rộng rãi vẫn còn nhiều vật tư, họ chỉ mới chuyển đi chưa đến một phần ba, ai ngờ mấy kẻ đi lượm lặt đã đến.
Nếu chuyển hết vật tư và cứu được vài cậu chủ bị trói, có lẽ còn có thể nhận được khoản tiền chuộc kếch xù, chẳng khác nào may áo cưới cho quan.
Khương Ninh thấp giọng an ủi: "Đã tốt lắm rồi, chúng ta đã lấy được nhiều vật tư như vậy, đủ để giữ ấm được mấy năm. Nhanh lên, nếu bị phát hiện, có thể sẽ bị tịch thu hết vật tư đấy!"
Không còn cách nào khác, họ đành phải rút lui ngay.
Đêm nay có lẽ trong nội thành không được an toàn, vật tư nhiều như vậy thì nên giấu ở đâu?
Để trong căn hộ thì không khả thi, ngay cả khi mang theo một chiếc túi da rắn rách nát, thì cũng sẽ có vô số ánh mắt nhìn theo.
Biệt thự cũng không được, một đêm thôi thì có lẽ cũng không sao, nhưng bây giờ không ít người giàu đều dùng rêu đen để lót dạ.
Đừng bao giờ thử thách sự độc ác của con người, bất kể là người giàu hay người nghèo, chỉ cần đói đến mức tuyệt vọng, họ có thể làm bất cứ điều gì.
"Các cậu phải tin tưởng, vật tư tạm thời sẽ được chúng tôi giữ, chờ đợi đến khi không còn nguy hiểm nữa sẽ chia ra."