Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 619 - Chương 620

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 620 -

Không có gì đáng ngờ, tất cả đều sẵn lòng hy sinh.

Hơn nữa, chiếc xe tải của Khương Ninh đã được ẩn giấu trong thời gian dài mà không ai phát hiện, chắc chắn là một nơi kín đáo.

Vì vậy, trong bóng đêm hai chiếc xe đi vào thành phố, rồi tách ra ở ngã tư.

Khi đi đến chỗ không có ai, Khương Ninh đã đưa chiếc xe vào trong không gian, chờ đến lúc thích hợp rồi đi bộ về lại, các thành viên còn lại ngồi trên chiếc Hummer quay về thành phố.

Thành phố thực sự hỗn loạn, nhưng may mắn là không gây ra thiệt hại gì.

Chiếc Hummer dừng trước đồn cảnh sát, Khương Ninh nắm một bộ chìa khóa khác của căn phòng trong túi quần, sau nhiều lần suy nghĩ cuối cùng cô vẫn không lấy ra.

Nhìn theo mấy người đi vào tòa nhà, cô liếc nhìn hàng sau thấy tên nhà giàu đầu heo còn đang hôn mê, không kìm được mà lắc đầu.

Ôi, chắc kiếp trước ông cụ Dung là nhân vật phản diện đã hủy diệt cả ngân hà, nên mới sinh ra được tên bất hiếu thế này.

Đêm nay, cả thành phố đều ồn ào vì gã ta.

Khi quay về khu biệt thự, đèn nhà họ Dung sáng bừng, thấy chiếc Hummer số 50 quay trở lại, họ nhanh chóng ra ngoài mở cửa đón.

Ông cụ Dung vừa vội vã vừa tức giận: "Cô đã cứu được người chưa?"

Khương Ninh mở cửa xe, để ông ta tự mình đi xem.

Nhìn thấy cô trông nghiêm túc, bà Dung vội vã chạy đến, nhìn thấy cậu ba trên hàng ghế sau thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, bà ta la lên: "Con của tôi ơi, con chết thảm quá."

Mí mắt đảo ngược, bà ta ngã ngay tại chỗ.

Cái gậy của ông cụ Dung rơi lách cách trên mặt đất, người cũng theo đó mà lảo đảo muốn ngã.

Khương Ninh há hốc mồm, đã chết đâu!

Lẽ nào hít vào quá nhiều Ete, chết thật rồi?

Xong rồi xong rồi, máy bay của của cô!!!

Cô sợ đến nỗi vội khom lưng đưa tay dò xét mặt của đầu heo, vẫn còn hơi thở.

Khương Ninh vui mừng nói: "Chưa chết, vẫn còn thở mà."

Ông cụ Dung vội vã đi qua, mở to hai mắt nhìn hồi lâu, mới xác định đầu heo chính là con trai mình: "Làm sao thành như vậy rồi?"

Máy bay còn đang trên tay ông ta, Khương Ninh thử nói tốt cho đầu heo: "Cậu ba là người nhà họ Dung mấy ông, đối mặt với thế lực nhóm Hắc Ác thề sống chết cũng không muốn bị sỉ nhục nhân phẩm, chiến đấu hết mình với bọn họ, lúc này mới bị thương."

Ông cụ Dung cảm thấy dễ chịu hơn một chút, xương khớp thằng nhóc kia cũng coi như cứng rắn.

Người hầu và quản gia vội đi qua, đưa đầu heo đang hôn mê đi lên: "Bác sĩ, mau, mau!"

Đầu heo quay về, hai ông bà Dung vẫn còn rất vui mừng, về phần ánh mắt của con cháu... cũng khá là thú vị.

Khương Ninh nhìn thấy hết nhưng giả vờ không biết gì cả.

Suy bụng ta ra bụng người, chính bản thân ở nhà là con cả hoặc con thứ hai, thì trong lòng cũng sẽ thấy khó chịu.

Con trai bị đánh đến mức biến sắc, ông cụ Dung không có tâm tình nói việc khác: "Xin cô Khương yên tâm, tôi đã đồng ý thì sẽ làm giữ lời, mong cô đợi thêm hai ngày nữa."

Khương Ninh đã hiểu, dù sao nhà họ Dung cũng không chạy được.

Hai người lái xe về nhà.

Vừa mới đỗ xe tắt mắt, cánh cửa kế bên lập tức mở ra, Đậu Đậu từ bên trong chạy đến, nhào vào trong lòng hai người: "Anh trai chị dâu, mọi người không sao chứ?"

Khương Ninh xoa đầu cô bé: "Không sao rồi."

Ôm hai người xong, Đậu Đậu phấn khích ôm con chó: "Cola, tao lo cho mọi người lắm."

"Gâu!" Con chó nhiệt tình cọ cọ cô bé.

Tần Xuyên và con trai đi ra, hai nhà vui vẻ hàn huyên.

Đậu Đậu phất tay: "Anh Tiểu Mục, em phải về nhà đây."

Vào nhà, đóng cửa.

Khương Ninh mệt mỏi lấy nước nóng từ trong không gian ra, tắm rửa cơ thể thật sạch sẽ thoải mái.

Sau khi tắm nước nóng dễ chịu, cảm giác cả người có sức sống hơn rất nhiều.

Thay quần áo sạch sẽ, tự thưởng cho bản thân một bữa lớn.

Thịt bò xào, thịt dê hầm, thịt kho tàu, tôm muối, canh phá lấu, rau xanh.

Tất cả đều đã chuẩn bị trước trong không gian, được Hoắc Dực Thâm bưng ra từ phòng bếp.

Cả hai đều thèm chảy nước miếng, hai mắt sáng rực.

Vừa ăn vừa nói chuyện, Khương Ninh thấy Đậu Đậu vô cùng đói, không khỏi lên tiếng nói: "Em ở nhà họ Tần sao rồi?"

Bình Luận (0)
Comment