Khương Ninh chợt hiểu ra, sau đó nhìn chằm chằm Hoắc Dực Thâm: “Trong lòng anh đã có ý kiến từ lâu, sao còn chiều theo em như vậy?”
“Em là vợ anh, anh không chiều theo em thì chiều theo ai?”
Ở thời tận thế không có cách nào lãnh chứng được, nhưng ở trong lòng Hoắc Dực Thâm, Khương Ninh đã là vợ của anh từ lâu.
Nếu không phải tận thế, hai người thậm chí đã có con, cô cũng có tật xấu và tính khí của mình, nhưng đều nằm trong phạm vi hợp lý, chỉ cần không quá đáng, thỉnh thoảng giở chút tính khí nhỏ cũng không có gì không tốt.
Anh còn lo lắng mình quá trầm lặng, sẽ khiến cô cảm thấy nhàm chán.
“Hoắc Dực Thâm, cảm ơn anh.” Khương Ninh dựa vào vai anh: “Sau này nếu như em mất khống chế, anh có thể kịp thời nói cho em biết, đừng cố giữ ở trong lòng.”
Hiếm khi cô lộ ra vẻ mềm yếu của mình, Hoắc Dực Thâm đột nhiên trở nên hứng thú: “Em định cảm ơn anh như thế nào?”
“Anh muốn em cảm ơn như thế nào?”
Hoắc Dực Thâm tràn đầy thâm ý nói: “Kêu anh trai?”
Khương Ninh xì cười ra tiếng, cắn vào tai anh nói: “Anh Thâm.”
Hai người còn đang đùa giỡn ở dưới lầu, Hoắc Dực Thâm tràn đầy nhiệt huyết bế cô trên tay: “Được trực thăng lớn, chúng ta phải ăn mừng thật lớn mới được.”
Đóng cửa, bật đèn.
…
Sau cuộc đàn áp nghiêm trọng, bên ngoài trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, mấy ngày rồi không phát hiện có tên côn đồ nào trèo qua bức tường cao của khu nhà.
Mà các chủ nhà của khu cũng thích nghi với thời gian dài trong bóng tối, mỗi người đều luyện được một đôi tai vô cùng thính, đôi khi chỉ cần nghe tiếng bước chân là có thể đoán được là ai.
Tiếng bước chân của người cao thấp mập ốm đều khác nhau, kiểu dáng giày của nam nữ già trẻ cũng tạo ra tiếng vang khác nhau, càng đừng nói đến sự khác biệt giữa chủ nhà và côn đồ.
Có một số chủ sở hữu thậm chí còn vui vẻ đặt cược khi đi tuần tra, chơi trò nghe tiếng bước chân đoán thử, người thua chỉ cần đưa một điếu thuốc hoặc một ít đậu phộng là được.
Trời tối, bên ngoài vang lên tiếng chó sủa quen thuộc.
Chó con lập tức đứng dậy, cảm thấy có chút kích động, vẫy vẫy đuôi.
Có vẻ như chó con vẫn rất thích chú chó ngao Tây Tạng nhỏ tên A Ngốc này.
Khương Ninh thả nó ra để giải trí theo quy tắc cũ, chỉ có thể hoạt động ở trong vòng tròn.
Khi mở cửa ra mới biết được A Ngốc không phải đến một mình mà kéo theo một chiếc xe lăn.
Ngồi trên xe lăn… một xác ướp màu trắng.
Khi đèn pin chiếu tới, Khương Ninh mới nhận ra đó là cậu ba nhà họ Dung, suýt chút nữa bật cười ra tiếng: “Cậu bị sao vậy?”
“Chị, chị còn có tình người không đó?” Cậu ba nhà họ Dung đau lòng gào lên: “Tôi bị đánh thành như vậy.”
Khương Ninh kinh ngạc: “Tay chân của cậu đều bị chặt đứt?”
Lúc cứu gã ta ra, không cảm thấy bị thương nặng như vậy.
Cậu ba nhà họ Dung buồn bực nói: “Vết thương nhỏ như rắm đó đã lành từ lâu, tôi đây là bị ông cụ đánh.”
Đúng, nên đánh!
Cậu ba nhà họ Dung đến đây để tính sổ, gã ta đặc biệt tức giận: “Chị, chị thật đúng là tàn nhẫn, mở miệng là muốn trực thăng.”
Nếu như cô muốn ít hơn, gã ta cũng sẽ không bị ông cụ đánh thành thế này.
Thật là đau lòng mà!
Khương Ninh bình tĩnh hỏi lại: “Cậu ba, mạng sống của cậu rẻ mạt như vậy sao? Ngay cả một chiếc trực thăng cũng không đáng giá bằng.”
Cục cức, tất nhiên là không phải!
Cậu ba nhà họ Dung tức giận đến không nói nên lời, đỏ mặt tía tai nói: “Vậy thì chị cũng không thể mở miệng đòi một trăm tấn nhiên liệu.”
Cô đâu có muốn trực thăng, cô muốn mạng của gã ta thì có!
Khương Ninh cũng hết chỗ nói: “Không có nhiên liệu, tôi muốn trực thăng để đậu cho đẹp sao?”
Gã ta mặc kệ, dù sao trái tim của gã ta cũng bị tổn thương tàn nhẫn.
Ai ngờ Khương Ninh còn tàn nhẫn hơn: “Khi nào thì cậu lại đi ra ngoài nữa? Có lẽ tôi có thể kiếm được một chiếc trực thăng nữa.”
Cậu ba nhà họ Dung suýt chút nữa hộc máu!
Khương Ninh không an ủi trái tim thủy tinh của gã ta, có chút tò mò nói: “Đã tìm thấy Vũ Đồng chưa?”