Lục Vũ thương lượng với Khương Ninh: “A Ninh, bên chỗ của bọn tôi có nhiều người phức tạp, tạm thời để vật tư ở chỗ của cậu được không? Đợi đến khi tìm được chỗ cất rồi lại đến lấy.”
Ở bên đó nấu cháo còn phải đóng cửa sổ, chứ đừng nói đến việc ăn thịt.
Khương Ninh không phản đối: “Được, ở nơi này có khá nhiều cách, nếu cậu muốn ăn thịt gì cứ nói với tôi trước, đến lúc đó nếu có thể đổi tôi sẽ đổi cho cậu.”
Mọi người nghe thấy càng vui mừng hơn, cảm thấy có hy vọng mới trong cuộc sống.
Gần như ăn xong, Trương Siêu tuyên bố việc chính: “A Ninh, bọn tôi dự định nghỉ việc làm bảo vệ.”
Nếu đã không thiếu vật tư, đâu ai còn muốn mạo hiểm tính mạng.
Khương Ninh vui mừng thay bọn họ: “Đây là chuyện tốt, đêm vô tận thật sự quá nguy hiểm, cố chịu đựng qua thảm họa này rồi bắt đầu lại cũng không muộn.”
Sau khi ăn xong, họ chơi với Cola một lúc rồi định từ biệt.
Khương Ninh đổi một ít đậu xanh và đậu nành cho hai nhà, mang về có thể làm giá đỗ.
Cũng không thể lúc nào cũng uống cháo bột ngô được, phải thay đổi khẩu vị cho phù hợp.
Ngoài ra, cô còn lấy chìa khóa trong túi ra nói: “Biệt thự còn khá an toàn, đoán chừng tạm thời sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhà đối diện cũng không có ai ở, mọi người tạm thời có thể vào đó ở. Đến ngày đó rồi lại nói tiếp.”
Cũng không vì cái gì khác, chỉ vì thái độ ngày hôm nay của bọn họ.
Một ngày nào đó khu biệt thự thực sự sụp đổ, cô tin rằng đến thời điểm cô cần, bọn họ sẽ trả nhà lại cho cô.
Trương Siêu vui vẻ nhận lấy: “A Ninh, cảm ơn cậu.”
Đều là vợ chồng mới cưới, buổi tối dù có hôn nhau cũng sẽ phát ra âm thanh, sống chung một nhà thực sự rất bất tiện.
Bọn họ cũng không ở miễn phí, tiền thuê nhà dựa theo giá thị trường mà trực tiếp khấu trừ vào vật tư. Nếu ngày nào đó hai người cần thì bọn họ lúc nào cũng có thể dọn ra.
Sau khi đóng cửa sân lại, Khương Ninh trở về phòng lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, không còn nụ cười nhiệt tình như lúc nãy nữa, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Hoắc Dực Thâm đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Em muốn cả trực thăng và nhiên liệu, anh có thấy em quá tham lam hay không?”
“Lần này là do Đinh Kỳ mở miệng, chẳng lẽ lần sau là Trương Siêu mở miệng?”
Hoắc Dực Thâm ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng an ủi: “Đinh Kỳ biết làm như vậy sẽ khiến cho Trương Siêu và Lục Vũ không vui, nhưng mà cô ấy vẫn lên tiếng. Với lại xét từ việc hôm nay, bọn họ tuy rằng có ý định bồi thường, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa bọn họ.
Có vài lời nói ra có thể khiến cho Khương Ninh không vui, nhưng Hoắc Dực Thâm cảm thấy vẫn cần phải nói.
“A Ninh, không cần biết là mấy người Trương Siêu hay là chúng ta, thật ra đều luôn thay đổi, không thể nói mình ích kỷ hay tham lam, mà là nhu cầu và lợi ích của mỗi người đều khác nhau.”
Trước đây ở tầng 18, mọi người đều vì lợi ích cộng đồng, đương nhiên là có cùng ý tưởng với nhau.
Nhưng hiện tại không phải như vậy, bọn người Trương Siêu và Đinh Kỳ đều là một cộng đồng.
“Anh tin rằng tình nghĩa của em đối với mấy người Trương Siêu không thay đổi, tình bạn của bọn họ dành cho em cũng không thay đổi, nhưng thế giới này thay đổi và mục tiêu sống của chúng ta cũng thay đổi.”
Anh không cho rằng Khương Ninh tham lam: “Nếu em cứ nhất quyết chia đều, ngược lại sẽ khiến bọn họ nhận ra tình bạn cũng có ranh giới. Đến lúc đó rất có khả năng em sẽ trở thành Trịnh Vỹ Lệ thứ hai, mà bọn họ bất đắc dĩ sẽ trở thành anh trai và chị dâu Trịnh Vỹ Lệ.”
Việc phân chia lợi ích không công bằng sẽ khiến họ bình tĩnh lại và suy ngẫm lại bản thân.
Lời nói của Hoắc Dực Thâm khiến cho Khương Ninh cảm thấy nhẹ nhõm.
Trên thực tế khi Đinh Kỳ nói ra lời này, trong lòng cô suy nghĩ rối bời, cô rất sợ những gì cô thấy trên mặt họ chỉ là lý do từ chối khách sáo.
Nếu thật như vậy, sau này cũng không có ý nghĩa nữa.
Hoắc Dực Thâm nói đúng, tình bạn là có ranh giới, cô phải nghiền ngẫm mới được.
Nhưng mà cũng may mắn, trải qua sự việc lần này, cô và đám người Trương Siêu đều phải suy ngẫm lại.