Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 628 - Chương 629

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 629 -

Nhà họ Dung đã nói vậy rồi, ai dám phản đối nữa? Bọn họ cũng chỉ là đám tôm tép đi theo bảo vệ khu nhà mà thôi.

Chưa kể còn có thể kiếm tiền, vừa có thể giảm thời gian thực hiện nhiệm vụ, kẻ ngu mới không đồng ý.

Nếu người thuê nhà thật sự làm gì, không phải còn có người bảo đảm sao.

Vì vậy, mọi người đều đồng ý!

Khương Ninh giơ ngón tay cái lên với gã, trong lòng cậu ba nhà họ Dung vui như được rót mật.

Nhóm Lục Vũ biết tin mà cứ tưởng mình đang nằm mơ, một lúc lâu sau mới bắt đầu hoan hô mừng rỡ: “Thật đó hả? A Ninh.”

“Thật mà.” Khương Ninh mỉm cười: “Lúc nào rảnh đến đây chọn nhà đi.”

“Chúng tôi từ chức rồi, lập tức đến ngay.”

Nửa tiếng sau, bốn người chạy đến khu nhà, Khương Ninh dẫn bọn họ đến xem biệt thự trống.

Ban đầu cũng chỉ kéo thi thể ra rồi thiêu hủy thôi, trong phòng không được quét dọn, xung quanh vô cũng hỗn loạn, thậm chí còn có thể thấy vết máu đã thành màu đen.

Nếu là trước thiên tai, có thiếu tiền cũng sẽ không ai chọn căn nhà xui xẻo có người chết trong đó.

Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, ai lại ngu ngốc như vậy nữa chứ? Người sống còn đáng sợ hơn cả người chết.

Bốn người xem hết toàn bộ mấy căn nhà trống, không chọn căn lớn nhất, dù sao tiền thuê ở đây chắc chắn không rẻ, hơn nữa nhà rộng rất khó phòng thủ.

Bọn họ chọn nhà số 42 có kết cấu khá giống với nhà số 50, hai nhà cũng ở cùng một chỗ, căn nhà này cũng được xây một nửa tường rào, chờ khi đêm vô tận qua đi thì có thể tiếp tục xây thêm.

Chọn nhà xong, Khương Ninh bàn về giá thuê.

Cậu ba nhà họ Dung nói: “Một trăm cân gạo hoặc mì.”

Khương Ninh ngoáy ngoáy lỗ tai: “Bao nhiêu, anh nói lại lần nữa xem nào?”

“Chị à, trước kia chúng tôi nuôi một bảo vệ đã tốn chừng hai mươi cân lương thực rồi, một trăm cân đã là nể mặt cô rồi đó.”

“Bây giờ là đêm vô tận, hơn nữa hai nhà có thể cùng một người đi tuần tra, đừng dùng bộ dáng như lúc ngày vô tận để nói chuyện nữa.”

Cậu ba nhà họ Dung suy nghĩ một chút: “Năm mươi cân?”

Khương Ninh giở trò xấu: “Tôi mời anh ăn cơm.”

“Cô muốn bao nhiêu?”

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Mỗi tháng trong đêm vô tận sẽ là hai mươi cân lương thực, sau này nếu thích hợp thì có thể mua lại nhé?”

“Được, ai bảo cô là chị của tôi cơ chứ.” Gã ta thật sự không quan tâm đến mấy cân lương thực này, nên vui vẻ đồng ý.

Hai bên cùng bàn về hợp đồng, ký tên đồng ý.

Lương thực rất đáng quý, Khương Ninh đề nghị dùng trà rượu thuốc lá ra để trả cọc.

Cuối cùng là ba cần trà lá, cọc được một tháng tiền nhà.

Nhà bị cướp, nhưng đồ dùng trong nhà và nhà bếp vẫn có thể dùng được, thậm chí còn có quần áo của chủ nhà, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là có thể xách đồ đến ở.

So với căn nhà nhỏ hẹp kia, dù sao bây giờ cũng là đêm vô tận, nơi này đã là thiên đường nhân gian rồi.

Bốn người vui mừng hoan hô, cuối cùng bọn họ cũng có thể ở biệt thự rồi.

Đồ của bọn họ không nhiều, đi một chuyến là có thể chở được toàn bộ.

Sân trước và sân sau đều có vườn hoa, nhà thì rộng rãi, còn có giường lớn mềm mại, có thể vui vẻ lăn lộn trên đó.

Sau khi bàn bạc xong, Lục Vũ và Trịnh Vỹ Lệ sẽ ở tầng trệt, Trương Siêu và Đinh Kỳ sẽ ở trên lầu.

Có rau, bắp và đậu phộng, chỉ cần phải giải quyết chuyện ánh sáng là có thể trồng được rồi, ăn hay ép dầu đều được.

Đến lúc đó đổi thêm mấy con gia cầm, cuộc sống sẽ ngày càng tốt lên.

Từ căn nhà nhỏ chật hẹp chuyển đến biệt thự rộng rãi, tâm trạng phiền não luôn phải kiềm chế trong lòng cuối cùng cũng đã được thả lỏng.

Trong lòng mấy người bọn họ đều hiểu rõ, cậu ba nhà họ Dung đồng ý lấy giá thuê biệt thự thấp như vậy, hoàn toàn là vì nể mặt Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm.

Để cảm ơn hai người, bọn họ bàn nhau chia đều vật tư đã lén chiếm được.

Bọn họ nồng nhiệt quá nên Khương Ninh cũng khó từ chối, cô cũng giả vờ như đang suy nghĩ: “Thế này đi, tôi và Hoắc Dực Thâm chỉ lấy một phần thôi, phần còn lại xem như là quà tân gia.”

Cô không thiếu vật tư, lấy một phần tượng trưng là được rồi, như vậy hai bên đều sẽ thoải mái hơn.

Bình Luận (0)
Comment