Đậu Đậu đã mười một tuổi, đã có năng lực tự bảo vệ rồi, người đàn ông trưởng thành bình thường không phải đối thủ của cô bé.
“Anh, chị dâu, em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân và Cola, hai người cứ yên tâm đi đi.”
Cô bé từ chối việc gửi mình ở nhà họ Tần, nếu gặp phải người xấu trong tay còn có vũ khí.
Nhiều năm trôi qua, Hoắc Dực Thâm đã truyền dạy toàn bộ kĩ năng của mình cho Đậu Đậu, mà cô bé cũng thông minh chăm chỉ, hơn nữa còn có thiên phú.
Đừng thấy cô bé chỉ có mười một tuổi nhưng ngay cả vệ sĩ của cả tòa nhà cũng không dám khinh thường cô bé, hơn nữa cô bé còn nhận Tần Mục là đồ đệ.
Cho nên, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm quyết lựa chọn tôn trọng quyết định của cô bé, dù sao sớm hay muộn cũng phải trưởng thành và độc lập.
Hai người lái xe đến cửa khu nhà đón bà Chung và ba Chung cùng đi.
Khu nhà không lớn, đi xe rất nhanh là tới viện nghiên cứu khoa học, trước cửa có quân nhân đang thi hành nhiệm vụ đứng gác.
Lái xe vào khu nhà của người nhà trong Viện Nghiên cứu Khoa học, xe vừa dừng dưới lầu, bà Chung liền vội vàng xuống xe.
Phòng của Chung Bình ở lầu hai, trước đó Tiểu Mẫn đau đến mức mất cảm giác nhưng bây giờ lại rất yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc mơ hồ của mẹ Chung.
Lúc này bà ấy liền hoảng sợ: “Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn…”
Ba Chung vội vàng đỡ bà ấy: “Mẹ, mẹ cẩn thận một chút.”
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đeo túi đuổi theo.
Vừa mới tới lầu hai, trong phòng đã truyền ra mùi máu tanh nồng nặc cùng với tiếng khóc bi thương của mẹ Chung.
Đẩy cửa ra thì thấy Chung Bình ngồi ở mép giường, vẻ mặt ngây ngốc ôm người phụ nữ gầy gò, nửa thân dưới toàn là máu, nước mắt làm ướt mờ mắt kính.
Mẹ Chung bên cạnh khóc không thành tiếng.
“Chuyện này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Bà Chung suýt chút nữa ngã xuống: “Tiểu Mẫn, bà nội đưa bác sĩ về rồi, con sẽ không sao đâu…”
“Mẹ, Tiểu Mẫn con bé đã… Không còn.”
Bà Chung lảo đảo hai cái, suýt chút nữa ngã xuống.
Ba Chung vội vàng đỡ lấy.
Bà ấy không tin, đẩy con trai ra, đưa tay kiểm tra chóp mũi cháu dâu, một lúc sau xót thương nói: “Tiểu Mẫn, cháu mau mở mắt, bà nội đưa bác sĩ về rồi, đều do bà, đều do bà, nếu bà đi đứng nhanh hơn chút nữa, nếu sớm hơn mấy phút nữa…”
Trong phòng có đốt than nên không tính là quá lạnh.
Khương Ninh tiến lên kiểm tra hơi thở của Tiểu Mẫn, quả thật đã tắt thở nhưng cơ thể vẫn còn mềm, hẳn là vừa qua đời không lâu.
Nhớ lại lúc hai người kết hôn, cô còn qua uống rượu mừng.
Mặc dù không có rượu, chỉ có chút cơm canh đạm bạc, người tham dự cũng không nhiều nhưng Tiểu Mẫn là một cô gái lanh lợi thích cười, gọi cô từng tiếng chị dâu, lời nói ra vừa dễ nghe lại rất tôn trọng.
Tiểu Mẫn còn là một người thông minh lại rất chu đáo, ăn Tết còn cùng Chung Binh qua khu biệt thự biếu quà, vợ chồng son trông rất ngọt ngào, cũng khiến Chung Bình cũng phải nở nụ cười.
Không ngờ tới việc Tiểu Mẫn mất sớm thế này.
Cơ thể cô ấy nhỏ bé, hơn nữa lại hơi gầy nên bụng nhô ra vô cùng lớn, trông có chút kinh khủng.
Khương Ninh nhìn cảnh tượng trước mắt, da đầu có chút tê dại.
Đàn bà sinh con, đúng là giành giật mạng sống từ tay Diêm Vương.
Tình cảm vợ chồng tốt đẹp biết bao, người phụ nữ mới có thể đánh cược tính mạng sinh con ở tận thế.
Có điều những thứ này cũng không quan trọng, cô vội vàng hoàn hồn nhắc nhở: “Tiểu Mẫn tắc thở bao lâu rồi?”
Mẹ Chung sợ run lên, bi thương nói: “Mới chỉ mấy phút mà thôi.”
Khương Ninh không hiểu đỡ đẻ, cũng chưa từng giải phẫu thi thể nhưng cô tình nguyện thử một chút: “Có lẽ đứa bé vẫn còn cơ hội, mọi người có muốn thử một chút không?”
Bà Chung phản ứng rất nhanh: “Tiểu Khương, ý cháu là mổ bụng lấy con?”