Bà Chung phản ứng rất nhanh: “Tiểu Khương, ý cháu là mổ bụng lấy con?”
Khương Ninh gật đầu.
Bà Chung sốt ruột nói: “Muốn, dĩ nhiên muốn, đây chính là đứa trẻ Tiểu Mẫn dùng tính mạng sinh ra cho nhà họ Chung.”
Có điều, Khương Ninh lại cảnh cáo nói: “Thời gian khó sinh của Tiểu Mẫn kéo dài lâu như vậy, cộng với mang thai không được khám thai, đứa trẻ này chưa chắc đã khỏe mạnh, hơn nữa còn bị nghẹt thở khá lâu, có thể đã chết hoặc não bộ bị thiếu dưỡng khí quá lâu có thể bị bại não, mọi người phải suy nghĩ cân nhắc rõ ràng.”
Bà Chung không chút do dự nói: “Đây là đứa trẻ của nhà họ Chung, chỉ cần còn một hơi thở, chúng ta sẽ không bỏ.”
Ai ngờ Chung Bình khàn giọng nói: “Con không đồng ý.”
Tiểu Mẫn đã không còn, tại sao còn muốn động dao trên người cô ấy?
Cô ấy thích đẹp lại còn sợ đau, nhất định sẽ khó chịu.
Bà Chung biết cháu trai đau lòng nhưng bây giờ không phải lúc tự trách bản thân: “A Bình, bà biết con rất đau lòng nhưng Tiểu Mẫn vì đứa trẻ này mà mạng cũng không còn, nhất định con bé rất muốn đứa trẻ được thế giới này, đây là đứa trẻ con bé dùng cả mạng sống bảo vệ, cháu không thể tự quyết định thay con bé.”
Ba Chung mẹ Chung cũng ở bên cạnh khuyên bảo.
Ai ngờ Chung Bình đau lòng không buông bỏ được, ôm cơ thể Tiểu Mẫn không buông.
Bà Chung lo lắng, bà không muốn sau khi Chung Bình tỉnh lại sẽ hối hận, vì vậy để con trai và con dâu kéo anh ấy ra.
Ai ngờ Chung Bình nhất quyết ôm lấy, mặc cho hai vợ chồng lôi kéo thế nào cũng không được.
Mẹ Chung lo lắng, tát vào mặt con trai: “Con tỉnh táo một chút, nghĩ đến những lời Tiểu Mẫn nói trước khi lâm chung đi!”
Tiểu Mẫn nói, cho dù như thế nào cũng phải giữ lại đứa trẻ.
“Con đã đồng ý với con bé.” Bà ấy không ngừng đánh con trai, khóc lóc thất thanh: “Chính miệng con đã đồng ý, không thể nói mà không giữ lời, không thể để con bé ra đi mà không an lòng.”
Chung Bình khóc, chậm rãi buông tay ra.
Ba Chung nhân cơ hội kéo anh ấy ra, đi ra ngoài một căn phòng chờ.
Mẹ Chung đi nấu nước, bà Chung sống đến tuổi này cũng không còn kiêng kỵ cái gì, ở bên cạnh hỗ trợ.
Thứ thiếu nhất là thời gian, mặc dù đây là lần đầu tiên Khương Ninh làm chuyện này nhưng cô rất quen thuộc với cấu tạo cơ thể con người.
Mấy năm qua đã luyện tập vô số lần với thịt heo, hít sâu một hơi cô vén quần áo Tiểu Mẫn, đặt dao trên vùng bụng nhô cao nhất.
Mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng ôm ra một cục máu nhầy nhụa.
Bà Chung vội vàng nhận lấy, vội vàng lau sạch vết máu và nhớp bẩn trên người đứa bé.
Đứa bé rất nhỏ, trông khoảng ba bốn cân, da hồng nhăn nhúm, khuôn mặt nhỏ nhắn vì khó thở mà tím tái.
Bà Chung kiểm tra mũi đứa trẻ, hoảng hốt nói: “Không, không có hô hấp.”
Khương Niên không có kinh nghiệm nhưng suy nghĩ một lúc lại tới ôm đứa bé.
Lấy sạch sẽ những vật lạ trong miệng, cơ thể vẫn còn ấm.
Cô lật ngược đứa bé, vỗ vỗ nhẹ.
Xem như học theo tivi, cố gắng một lần cuối đi.
Bộp, bộp, bộp…
Vỗ sáu bảy cái liên tiếp, ngay lúc Khương Ninh sắp bỏ cuộc, đứa bé đột nhiên cử động một cái, phát ra tiếng khóc yếu ớt, còn yếu hơn cả mèo con.
“Sống rồi, sống rồi.” Bà Chung kích động đến mức bật khóc: “Tiểu Mẫn, đứa bé vẫn còn sống, ông trời có mắt.”
Giao đứa trẻ cho bà Chung và mẹ Chung chăm sóc, Khương Ninh thể hiện thái độ tôn trọng với người chết, khâu lại vết thương giúp Tiểu Mẫn.
Ba Chung nghe tin chạy tới, Chung Bình nhìn đứa trẻ trong bọc, nhất thời tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tiểu Mẫn, đứa bé còn sống mà em lại không bao giờ quay lại nữa.
Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, Khương Ninh không biết chăm sóc trẻ sơ sinh như thế nào nhưng tin rằng bà Chung có kinh nghiệm.
Cô thu dọn đồ đạc rời đi, để một túi ngải khô lại cho em bé tắm, hiệu quả không tệ.
Nhà họ Chung còn rất nhiều chuyện phải xử lý, người nào cũng đau buồn và mệt mỏi, chờ sau khi xử lý xong chuyện của Tiểu Mẫn lại nói cảm ơn cũng không muộn.