Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 645 - Chương 646

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 646 -

Đầu óc Khương Ninh ong ong, hồi lâu sau mới có thể phát ra tiếng: “Thầy, em đồng ý.”

Cô còn đang rầu rĩ vì không tìm được lý do đây.

Vì để chiến thắng được trận dịch này, cô đã chuẩn bị mấy năm.

“Được, em phải lập tức chuẩn bị, một khi sương mù đến, lúc xảy ra ca bệnh có thể đến quan sát, chúng ta phải chạy đua với thời gian.”

Khương Ninh há mồm, muốn hỏi Viện Nghiên cứu đã chuẩn bị gì rồi, nhưng còn chưa nói thì lại im lặng.

Không nhắc đến các loại dụng cụ kiểm tra đều bị phá hủy trong thiên tai, e rằng ngay cả quần áo bảo hộ và khẩu trang cơ bản nhất cũng không lấy ra được.

Khương Ninh lái xe, tâm tình nặng nề trở về thành phố Phượng.

Đêm đó, cô suy nghĩ mãi mới tìm đến Tần Xuyên: “Anh Tần, anh có cách nào tìm được quần áo bảo hộ, khẩu trang và cồn không?”

“Em dâu, thiên tai cũng đã nhiều năm vậy rồi, những thứ này cho dù có cũng đã quá hạn từ lâu.”

Khương Ninh suy nghĩ thấy cũng đúng, khí hậu tồi tệ liên tiếp xảy ra, cho dù có gìn giữ thật tốt cũng bị hư hết rồi.

Cô vẫn luôn dự trữ thuốc bắc trong những năm qua, may mà có trồng rất nhiều cây ngải, nếu làm thành sợi ngải thì chắc chắn có tác dụng diệt khuẩn nhất định.

“Hôm nay em gặp viện sĩ Lý rồi.” Khương Ninh miêu tả tướng mạo ông lão, lại nói với Hoắc Dực Thâm: “Là ông ấy à?”

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Đúng vậy, là viện sĩ Lý.”

Nhân tiện Khương Ninh cũng nói đến chuyện Mã Quang Niên mời mình gia nhập vào nhóm nghiên cứu, nhưng cô không yên tâm về Hoắc Dực Thâm và hai đứa nhỏ: “Hay đến lúc đó tìm cơ hội, chúng ta cùng nhau qua đó đi?”

Chỉ cần virus sương mù không thay đổi, hơn nữa hai loại thuốc quan trọng nhất cũng đã được chuẩn bị xong, chiến dịch này hẳn là không khó đánh như đời trước.

Hoắc Dực Thâm không từ chối: “Ừ, đến lúc đó chúng ta xem tình hình thế nào rồi quyết định.”

Đêm vô tận kéo dài, nửa tháng tức tốc đã trôi qua.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Khương Ninh cảm thấy hơi nhức mắt.

Cô từ từ mở mắt, chỉ thấy ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ.

Ánh mặt trời không hề nhức mắt, thậm chí có cảm giác hơi u ám, dường như có bụi mù đang bay qua.

Khương Ninh đột nhiên nhận ra điều gì đó, duỗi tay kéo tấm rèm ra.

Trời đã sáng.

Đêm vô tận đã kết thúc.

Cô có thể thấy được ánh sáng mặt trời, cả những bụi mù ẩn trong đó, tối tăm mù mịt như dung chứa hàng ngàn hàng vạn những hạt bụi li ti.

Cô nghĩ tới hiệu ứng cánh bướm, lại không nghĩ tới những thảm họa ngày càng tăng lên.

Theo như ký ức của Hoắc Dực Thâm, sau khi đêm vô tận kết thúc được gần nửa tháng thì sương mù mới kéo tới.

Bởi vì không có gió nên sương mù khuếch tán khá chậm, lúc đầu chỉ nhè nhẹ nên mọi người đều nghĩ chỉ là sương mù bình thường. Cho tới khi có người ho khan, thậm chí ở ngoài lâu một chút còn đọng cả một lớp bụi trên mặt, đến cuối cùng sương mù nhiều tới mức không nhìn xa được quá năm mét.

Nhưng bây giờ không giống lúc ấy, đêm vô tận vừa mới kết thúc, sương mù đã kéo đến rồi, cơ bản là không cho những người còn sống sót có cơ hội để thở dốc.

Không, thậm chí đêm vô tận còn chưa chấm dứt hoàn toàn, sương mù cũng đã tới rồi, chẳng qua do trời quá tối nên không ai có thể nhìn thấy rõ ràng, càng đừng nói là phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Khương Ninh trở nên căng thẳng ngay lập tức.

Cô vội vàng bắt mạch cho bản thân, hít sâu sau đó nín thở để kiểm tra công năng của tim phổi, có vẻ như tạm thời không có vấn đề gì.

Hoắc Dực Thâm bị cô đánh thức, khi nhìn sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, anh không nhịn được mà ho khan hai tiếng…

Bình Luận (0)
Comment