Khương Ninh sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng kiểm tra cho Hoắc Dực Thâm.
Không thể nào, đời trước phải đến sau này anh mới bị nhiễm, hơn nữa sau khi cô từ thành phố Quảng Đông trở về, thì luôn bắt anh và Đậu Đậu lúc ra ngoài thực hiện nhiệm vụ phải đeo khẩu trang.
Lúc trở về, quần áo đều dùng cồn để khử độc, sau đó còn dùng nước khử độc giặt lại.
Chó không có khẩu trang đặc chế, nên để cẩn thận, khoảng thời gian này không cho nó ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, ngay cả A Ngốc đến tìm cũng không cho gặp.
“A… A… A, ha ha ha, trời sáng rồi, trời sáng rồi, mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”
Bên ngoài có người điên cuồng hô to, vui sướng chạy ra ngoài, mà xa xa không chỉ có một người, mà là một đám người.
Đều là đám con cháu nhà giàu, trai gái đều có, bọn họ cười nói vui vẻ trong sương mù, còn ôm nhau khóc rống: “Trời sáng rồi, chúng ta chịu đựng đủ rồi! Hu hu hu!”
Khương Ninh bị dọa lập tức đóng cửa sổ thật chặt, mang máy lọc không khí ra, rồi dùng ấm nấu thuốc đun thảo dược mà mình đã điều phối, mỗi người đều phải uống một chén, chó cũng không ngoại lệ, không uống thì cũng ép uống cho hết.
Sương mù cũng ảnh hưởng đến đám gia cầm, cô đã cho đám thỏ thử thuốc nửa tháng, bã thuốc dùng xong thì đổ vào mấy cây bắp, quan sát liên tục cũng không thấy có phản ứng xấu nào.
Vừa định uống thuốc, máy thu thanh truyền đến thông báo khẩn cấp, sương mù là do núi lửa ở đảo quốc phía bắc tràn xuống, có thể mang theo vi khuẩn, đề nghị người sống sót không nên đi ra ngoài.
Nếu như buộc phải ra ngoài, hãy thực hiện các biện pháp an toàn thật tốt, đeo khẩu trang và thường xuyên rửa tay, quần áo phải khử độc.
Tin tức vừa phát ra, một đám người còn đang chè chén say sưa chúc mừng cuộc sống mới trong sương mù, lập tức tái xanh cả mặt, tất cả mọi người đều bịt mũi theo bản năng, co chân chạy thật nhanh về nhà!
Trời ạ, đây không phải là sương mù bình thường, mà là sương mù mang theo virus!
Chết mất thôi, bọn họ bị trúng chiêu rồi, phải làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, những người hít phải biến sắc, trốn ở trong nhà run lẩy bẩy.
Sương mù quỷ quái gì đây, còn không bằng đêm vô tận nữa!
Khương Ninh cầm cồn ra khử độc, ba người khử sạch vi khuẩn ở các ngóc ngách trong nhà.
Mùi của nước khử trùng rất hôi, nhưng có khó chịu thì cũng phải chịu, vẫn tốt hơn là hít phải sương mù.
Bộ đàm vang lên âm thanh, là Tần Mục tìm Đậu Đậu, giọng nói còn hơi khàn.
Đậu Đậu sợ hãi, lập tức ngắt kết nối, rất sợ chỉ chậm trễ một giây, khói mù lan vào nhà mình sẽ dọc theo đường truyền của bộ đàm.
Ngắt kết nối xong, cô bé lại cảm thấy mình làm vậy rất bất lịch sự, không biết làm sao quay qua nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh dở khóc dở cười: “Không sao, sương mù không thể đi theo bộ đàm được đâu.”
Lúc này Đậu Đậu mới không căng thẳng nữa, liên lạc lại với bên kia, mềm giọng hỏi: “Anh Tiểu Mục, anh sao vậy?”
“Anh không sao, có thể hôm qua bị cảm lạnh.”
“Vâng, anh nghỉ ngơi cho khỏe, có rảnh thì rèn luyện sức khỏe, bây giờ ở bên ngoài có sương mù, anh tuyệt đối đừng đi ra ngoài.”
Sau khi ngắt bộ đàm, Đậu Đậu có hơi lo lắng: “Anh Tiểu Mục bị nhiễm bệnh sao ạ?”
Khương Ninh không biết, có lẽ thật sự chỉ là bị cảm mà thôi.
Sương mù đột nhiên đến, khiến tất cả mọi người không phản ứng kịp, cả thành phố rơi vào khủng hoảng cực độ.
Khương Ninh đứng ngoài cửa sổ, nhìn sương mù bao quanh ở bên ngoài.
Bây giờ sương mù còn chưa nghiêm trọng, tầm nhìn còn được khoảng năm mươi mét, nhưng khu nhà đã không còn ai thực hiện nhiệm vụ, toàn bộ đều bị dọa sợ trốn ở trong nhà không dám ra cửa.
Vì vậy, cuộc họp với các chủ nhà lần thứ năm được mở qua bộ đàm, giống như một nồi cháo sôi trào vậy, thật sự là vô cùng náo nhiệt!