Thanh âm ồn ào ngập tràn sự sợ hãi, sự bất lực, ai cũng hoang mang về tương lai của mình.
“Làm sao đây? Bây giờ tôi cảm thấy rất khó chịu, khó thở. Bác sĩ, ở đây có bác sĩ không? I need you!”
“Tôi vừa bị ho đây, có phải bị nhiễm bệnh rồi không?”
“Mấy người cách xa tôi ra một chút, không có việc gì thì đừng đứng ở trước cửa nhà tôi, không quen!”
“Không được, tôi có chết cũng phải kéo một người chết chung, tối nay chờ đó, tôi đi mở cửa sổ nhà mấy người.”
“Im lặng!” Bên trong vang lên giọng nói của cậu ba nhà họ Dung và năm sáu người nữa: “Ồn ào gì thế, bây giờ là thời gian họp, im lặng!”
Trong nháy mắt, mọi người im lặng như tờ.
“Tôi nói này, các người câm hết rồi à? Lên tiếng đi!”
“Chít!”
“Gâu!”
Cậu ba nhà họ Dung suýt nữa thì hộc máu, gã ta nằm ở trên giường lấy dép lê đập vào A Ngốc: “Ai cho mày kêu, mất mặt quá đi mất.”
A Ngốc không thèm quan tâm đến gã ta, ngậm dép rời khỏi phòng.
Chó má, sao nó dám!
Ồn ào náo loạn cả buổi trời, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc—— Tạm thời không thực hiện nhiệm vụ.
Khu nhà có sương mù, bên ngoài cũng có sương mù, ai không sợ chết thì cứ đến.
Nếu thật sự có tên cướp nào lao ra, có khi hàng xóm lại phải giúp đỡ, lúc giúp đỡ còn phải đeo khẩu khang, không có khẩu trang thì lấy vải ra để che.
Trịnh Vỹ Lệ liên lạc với Khương Ninh qua bộ đàm: “A Ninh, chỗ em không sao chứ?”
“Chỗ em vẫn ổn.” Khương Ninh nhắc nhở cô ấy: “Bụi than của núi lửa có tính chua, nếu trong vườn của mọi người có trồng cây, thì thu hoạch hết mấy cây cần thu hoạch chuyển vào trong nhà đi, nếu không em sợ mấy ngày sau cây sẽ chết, đất đai cũng sẽ bị nhiễm chua đó.”
Hai nhà không có thuốc tiêu độc, nhưng có trữ rượu trắng, có thể lấy ra để khử khuẩn.
Ngày đầu tiên có sương mù, chỉ có thể đón mặt trời lặn trong hoang mang.
Nhà số 50 ăn cơm tối xong, chờ đến lúc hơn mười giờ tối, Hoắc Dực Thâm nói chuyện với em gái: “Đậu Đậu, anh và A Ninh phải ra ngoài một chuyến, em và Cola ở nhà canh nhà.”
Đậu Đậu có hơi lo lắng: “Anh, khi nào hai người về?”
“Nhanh thôi, không quá hai tiếng đâu.”
Đã nhiều năm như vậy, Đậu Đậu đã tập được thói quen không hỏi, yên lặng tiễn hai người ra ngoài.
Sương mù vừa kéo tới không quá nghiêm trọng, độc tính rất có thể sẽ nhiều thêm, hai người không dám lười biếng, không những mặc quần áo bảo hộ, ngay cả mặt nạ phòng độc cũng mang lên, lái xe được trang bị đầy đủ ra ngoài.
Đường xá yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có ánh đèn lờ mờ yếu ớt đối chọi với sương mù.
Ít ra đêm vô tận còn có cướp, sương mù thì hoàn toàn áp chế toàn bộ hành động, dường như cả thành phố đều trống không, không có bất kỳ sự sống nào.
Rất nhiều thế lực xã hội đen không sợ quân cảnh, ba năm qua đã tiến hành rất nhiều hoạt động so trí đấu dũng, nhưng lúc sương mù tấn công đến thì mọi người trở nên lúng túng, không ai dám ra cửa.
Đám trộm cướp cũng không vội, để người khác thử độc trước đã.
Đúng là xung quanh không có ai, Khương Ninh cất Hummer đi, lấy ra hai chiếc xe tải được trang bị đầy đủ dược liệu.
Mấy năm nay, tất cả tinh lực của cô dường như đều tập trung cho thảo dược, nhất là hai thảo dược quan trọng kia, cô yêu thương bọn chúng như bảo bối.
Thời gian không phụ người có lòng, hai thảo dược này được chất đầy trong xe tải, toàn bộ đều được dùng túi dán rất kín.
Xe thảo dược còn lại, là những loại thuốc tốt cho việc bảo dưỡng gan phổi, diệt khuẩn giảm sốt rất tốt.
Hai người chạy xe tải một trước một sau, đi đến đồn cảnh sát.
Vốn là định đặt trước cửa đồn cảnh sát, không ngờ ngoài cửa lại có người trực.
Vì vậy bọn họ chỉ đành đặt ở một góc trước đồn cảnh sát năm mươi mét.
Sợ bị người khác nhặt được, hai người còn bóp kèn báo hiệu.
Trong trời đêm yên tĩnh, kèn của xe tải đúng là rất có tác dụng, rất nhanh đã có cảnh sát cầm súng đến xem xét.
Thấy bọn họ đi đến, Khương Ninh mới lái xe tải chạy đi.
Hai đống đồ khổng lồ ngăn trên đường xe chạy, mấy cảnh sát cảnh giác cao độ, tưởng lầm là có phần tử xã hội đen đến khiêu khích, lập tức rút súng: “Đi ra!”