Khương Ninh quan sát một lúc lâu, chỉ thấy mấy người mặc quần áo bảo hộ màu trắng bước ra, đi cùng là cục trưởng Lăng đeo khẩu trang và vài nhân viên cảnh sát đi theo sau.
Một số chuyên gia Viện Nghiên cứu Khoa học Y học Trung Quốc đã đến, nhưng mắt thường không thể phân biệt được thảo mộc này có độc hay không, biện pháp bảo đảm nhất là kéo trở về kiểm nghiệm.
Mấy năm thiên tai, bác sĩ không ngừng ngã xuống, người sống sót bị bệnh chỉ có thể chịu đựng, hai xe tải lớn chở thuốc chắc chắn là cơn mưa đúng lúc.
Cục trưởng Lăng chưa từng hợp tác với họ, nghĩ đến ý nghĩa đằng sau thảo dược, ông ấy uyển chuyển nhắc nhở: "Đồng chí Mã, thảo dược này là quà tặng của các nhà hảo tâm ẩn danh ở Thành phố Phượng, chuyên dùng để điều trị virus sương mù, hy vọng có thể sử dụng chúng đúng mục đích."
Mã Quang Niên bắt tay ông ấy: "Xin cục trưởng Lăng cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt mong muốn của các nhà hảo tâm, nếu có cơ hội xin thay chúng tôi truyền đạt lòng biết ơn."
Cục trưởng Lăng không khỏi tò mò: "Những thuốc này có thể chữa khỏi virus sương mù thật sao?"
"Tạm thời rất khó nói, nhưng tất cả đều là thuốc bảo vệ gan phổi, mà dựa vào chất lượng của các loại thảo dược, thì chúng đều rất tốt."
Trong lúc nói chuyện, hai chiếc xe tải lớn lái vào đồn cảnh sát, một nhóm quân nhân từ bên trong bước xuống, chất các loại thảo dược lên xe tải một cách có trật tự, hộ tống các đồng nghiệp của Viện Nghiên cứu Khoa học trở về thành phố Quảng Đông.
Sau khi bắt tay chào tạm biệt, chiếc xe tải từ từ rời đi.
Khương Ninh thu ống nhòm lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Viện Nghiên cứu Khoa học có thiết bị bảo vệ tốt nhất, thứ hai là quân cảnh, xem ra phía chính phủ đã chuẩn bị cho cuộc chiến chống sương mù từ lâu rồi, hy vọng có thể chiến thắng cuộc chiến này.
Cưỡi chú lừa nhỏ trở về khu nhà, mơ hồ nghe thấy có tiếng ho khan, hơn nữa còn không chỉ có một gia đình, điều này khiến Khương Ninh lập tức cảnh giác, virus sẽ không dữ dội hơn cả sóng thần với động đất chứ?
"Khương, bác sĩ Khương." Đột nhiên có người đi ra từ nhà số 19, vừa đi vừa ho khan kịch liệt: "Cô có thuốc không?"
"Không có." Khương Ninh không chớp mắt: "Có cũng không đưa cho bà!"
Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ nói chuyện lịch sự hơn một chút, nhưng cô lại lười che giấu bà Tiêu này.
"Cô, tại sao cô lại độc ác như vậy, rõ ràng có thuốc mà không chịu lấy ra?"
Bà Tiêu cực kỳ khó chịu, sốt cao đến mức bước chân cũng loạng choạng: "Mọi người đều là người cùng một khu nhà, sao cô lại nhẫn tâm thấy chết mà không cứu? Tôi không lấy không, tôi sẽ trao đổi mọi thứ với cô."
"Tại sao phải cứu bà?" Khương Ninh hỏi ngược lại: "Từ ngày tôi chuyển đến nhà số 50, bà ngứa mắt tôi thì thôi, còn gieo rắc bất hòa lan truyền tin đồn xấu khắp nơi, có chuyện nào mà không làm cho người ta buồn nôn, chẳng qua bà cảm thấy nhà giàu mới nổi giống như tôi không xứng đáng sống cùng với mấy người thôi.
Đại Thanh cũng đã sụp đổ, bà còn cho rằng mình là quý tộc cao cấp sao?
Không phải tôi không cho bà cơ hội, là bà không trân trọng mà còn lợi dụng cái chết của ông chủ Liêu, xúi giục bà Liêu đến nhà số 50 gây sự.
Bà cho rằng bà là ai, xin tôi thuốc hay là cho tôi mặt mũi? Bệnh hoạn, chết cũng đáng đời!"
"Cô nói lung tung, tôi hoàn toàn không làm gì cả."
Bà Tiêu tức đến thở hổn hển, thở không ra hơi suýt chút nữa ngất xỉu, nhưng nghĩ đến bây giờ mình đang xin người ta giúp đỡ, đành phải kiềm chế tính tình, dịu giọng nói: "Khương Ninh, chuyện lúc trước là hiểu lầm thôi, cô nghe tôi giải thích..."
A, bà ta là ai vậy? Khương Ninh cưỡi chú lừa nhỏ nhanh chóng chạy đi mất.
Bà Tiêu muốn đuổi theo cũng không kịp.
Trở lại nhà số 50, xịt cồn lên khắp cơ thể để khử trùng.
Đi ra sân sau nhìn, Đại Hôi và Tiểu Bạch đang yên lặng ăn cỏ trong ổ của chúng.
Thảo dược ngâm trong nước, một ngày ba bữa là không thể thiếu, sau đó là tập luyện hai tiếng.