Buổi tối vừa cơm nước xong xuôi, giọng nói của Tần Xuyên truyền từ bộ đàm đến: "Em dâu, cô chuyển sang kênh liên lạc của khu nhà đi."
Nghe thấy giọng nói của hắn ta có chút khàn khàn, Khương Ninh quan tâm nói: "Anh cũng bị nhiễm rồi à?"
"Cổ họng vừa ngứa vừa đau, cảm giác như đang nuốt lưỡi dao vậy." Tần Xuyên cười khổ, ngay sau đó lại tự an ủi mình: "Tiểu Mục dùng thảo dược cô cho, cảm thấy hơi dễ chịu hơn một chút."
"Tiếp tục uống đi, anh cũng uống nhiều hơn chút, có tác dụng phòng ngừa."
Ngay lúc đang điều chỉnh kênh, đột nhiên có tiếng gõ cửa dưới lầu: "Bác sĩ Khương, chúng tôi đến đổi thuốc, làm phiền cô mở cửa ra."
Không chỉ một người, mà là một đám người, không phải dùng khăn che miệng mũi thì cầm quần áo lên che mặt.
Khương Ninh không thèm để ý, tiếp tục điều chỉnh kênh.
Kênh khu nhà phải nói là vô cùng náo nhiệt, bà Tiêu vừa ho khan ra máu vừa than trách Khương Ninh, nói cô có thuốc mà không lấy ra, máu lạnh ích kỷ thấy chết mà không cứu.
Nhà số 50 nổi tiếng chỉ sau một trận chiến, cùng với lịch sử chiến đấu huy hoàng trong đêm vô tận, còn có quan hệ khá tốt với nhà họ Dung, hầu hết mọi người trong khu đều muốn thân thiết với họ, cho dù không hài lòng cũng phải kìm nén, loại người vò mẻ chẳng sợ nứt giống như bà Tiêu đúng là rất dũng cảm.
Vì cái chết của ông chủ Liêu, bà Liêu bị bà ta tẩy não đi theo bà ta kẻ xướng người họa, đúng là giống như diễn viên kịch.
Người thông minh là người không nói gì, mà đến nhà số 50 lấy lòng.
Mặc dù trong lòng họ sợ nhà số 50, nhưng cái chết càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Khương Ninh không thèm để ý đến họ, cầm bộ đàm như là đang nghe kịch.
Cô không vội, nhưng Trịnh Vỹ Lệ tính tình bộp chộp lại vội: "Đừng nói Khương Ninh không có thuốc, cho dù có thuốc thì tại sao phải đưa thuốc cho bà? Thứ gì đâu! Nếu còn ép buộc nữa, có tin bà đây dỡ cửa nhà nhà bà luôn không!"
Cô ấy vừa mở miệng, tên xấu xí cũng tham gia chung.
Một đám con buôn, có thể không có kỹ năng khác, nhưng mồm mép thì tuyệt đối lợi hại, một người thôi cũng có thể khiến bà Tiêu tức đến hộc máu, ho khan không ngừng nghỉ.
"Bà Tiêu, tôi đề nghị bà vẫn nên giữ lại cho mình một hơi, đừng có ngất xỉu đấy."
Cậu ba nhà họ Dung xuất hiện cuối cùng chậm rãi trêu chọc: "Nói xem làm sao bà biết chị Khương có thuốc? Tôi với cô ấy như chị em ruột mà còn không biết đâu. Tích đức cho mình chút đi, bớt tranh cãi thở nhiều hơn chút, biết đâu còn có thể sống lâu thêm được mấy ngày.
Sương mù chỉ mới bắt đầu, ngay cả các chuyên gia của chính phủ vẫn đang nghĩ biện pháp kháng lại virus sương mù, lan truyền tin đồn nhảm ít thôi, bà có ý định phá hoại tình đoàn kết khu nhà phải không?
Trong khu nhà đều là những chủ sở hữu có học thức và tố chất cao, bà thật sự cho rằng bị khích hai câu, sẽ có người ngu ngốc chạy đến nhà chị Khương xin thuốc sao?"
Một đám ngu ngốc muốn gõ cửa nhà số 50 xin thuốc: "..."
Bà Tiêu dám nói xấu Khương Ninh, nhưng không dám chống lại nhà họ Dung: "Khụ, khụ khụ, tôi không nói cô ấy có thuốc giải, nhưng cô ấy có thảo dược, mấy gia đình đều đã dùng..."
"Liên quan gì đến bà? Cô ấy có thảo dược thì đến lượt bà quan tâm sao, bà đã làm ra những chuyện khiến người ta sôi máu kia, mà còn có mặt mũi đến lấy thuốc của cô ấy à!"
Là cậu ba của nhà họ Dung, con của gia đình giàu nhất Thành phố Phượng, nói tục còn rất thành thạo.
Đáng tiếc là còn chưa kịp nói xong, ông cụ Dung đã chống gậy đi tới: "Đồ con rùa này, nói chuyện không biết giữ miệng, con không cần mặt mũi, nhưng ông đây vẫn cần đấy!"
"Á, ba muốn giết con trai ruột của mình hả!"
Khương Ninh tắt bộ đàm, không nhịn được bật cười: "Anh nói xem, có phải cậu ba nhà họ Dung đang lấy cớ để xin thuốc của em không?"
Hoắc Dực Thâm tỏ ra đồng ý: "Anh cũng thấy vậy."
Cô kể lại chuyện Viện Nghiên cứu Khoa học đến lấy dược liệu đi: "Thuốc đã đưa cho họ rồi, không biết khi nào mới có thể nghiên cứu ra phương thuốc chính xác nữa."
Không có gì phải gấp gáp, cô dự định đi một chuyến nữa.
Ai ngờ Hoắc Dực Thâm luôn ủng hộ cô vô điều kiện lại phản đối: "Virus sương mù rất đáng sợ, mọi thứ đều khác với kiếp trước, phương thuốc cần phải được kiểm nghiệm lâm sàng liên tục, chắc chắn bên kia sẽ có rất nhiều bệnh nhân, nguy cơ lây nhiễm tăng lên rất nhiều."