Hoắc Dực Thâm cho cô bé ăn cháo thịt băm, dù không có hứng ăn nhưng vẫn buộc phải ăn, nếu không thì sẽ không có sức khỏe chống lại virus.
Đậu Đậu đỏ mặt vì sốt, giọng khàn đặc, cảm giác như dây thanh quản sắp đứt: "Anh, em thấy khó chịu lắm, có phải em sắp chết rồi không?"
"Đừng nói năng bậy bạ, sẽ qua được mà." Khương Ninh lấy ra viên đá để làm mát cơ thể, an ủi: "Tình trạng của chị và anh em đã chuyển biến tốt, em cũng sẽ nhanh chóng hồi phục thôi."
Thật vậy, hằng ngày ăn uống đầy đủ, rèn luyện cơ thể, khi cần sẽ chống chọi được với virus, thậm chí nếu không may bị nhiễm, các triệu chứng cũng sẽ nhẹ hơn nhiều.
So với người sống sót thông thường, ba người thực sự may mắn hơn nhiều.
Phát hiện sớm, can thiệp điều trị tốt, hệ miễn dịch mạnh khỏe, mọi thứ đều đang tốt dần lên.
Mấy năm tận thế, sức khỏe của nhiều người đã suy yếu, cộng thêm ba năm liên tục không thấy ánh nắng mặt trời, cơ thể cũng bị tổn thương rất lớn, khuôn mặt trắng bệch không chút khỏe mạnh.
Ho khản cả cổ, "khụ" một tiếng liền phun một ngụm máu ra, cảm thấy trong miệng như có mảnh vụn.
Khương Ninh tận mắt nhìn thấy, bệnh nhân được đưa vào cấp cứu, không thể ngồi dậy được nữa.
Rất may mắn vì sự chuẩn bị trong vài năm qua đã không phí công, việc uống thảo dược lâu dài vẫn có thể kiểm soát tình trạng bệnh không trở nên tệ hơn.
Cô dừng thuốc của mình, mỗi ngày đều uống thuốc của bệnh viện kê đơn, cảm giác không thoải mái đang dần biến mất: "Anh nói xem, hẳn là viện sĩ Lý đã nghiên cứu ra phương pháp tiêu diệt virus rồi nhỉ?"
"Mong là vậy." Hoắc Dực Thâm đã bắt đầu tập thể dục nhẹ nhàng.
Nhìn thấy tinh thần anh phục hồi tốt hơn, Khương Ninh tò mò hỏi: "So với lần trước, triệu chứng của anh lần này sao rồi?"
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: "Tốt hơn rồi."
Đúng thật là triệu chứng lần này khá khó chịu, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được, dù ho rất đau đớn nhưng không nôn ra cặn phổi.
Bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch, gan phổi bị virus ăn mòn kinh khủng, nhiều trường hợp đã bị biến thành lỗ màu trắng, khi ho sẽ bị ngạt thở.
Ba người và một con chó đều không ho ra máu, tổn thương gan phổi cũng không tính là nghiêm trọng, hy vọng có thể khôi phục lại được, nếu không thì chức năng cơ thể cũng sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Tiếp tục cách ly năm ngày, triệu chứng khó chịu của hai người đã hoàn toàn biến mất, không ngờ tình trạng bệnh của Mã Quang Niên và Lão Hồ lại đang trở nặng.
Nhiều bác sĩ đều gục ngã, bao gồm cả các bác sĩ từ Thành phố Bằng, Thành phố Quảng Đông, Hương Sơn đến hỗ trợ, số lượng nhân viên y tế có thể sử dụng được không còn bao nhiêu.
Khương Ninh không tiếp tục tự cách ly, mà tự đề cử với viện sĩ Lý: "Chào thầy ạ, em là học sinh của thầy Mã, em và người yêu đã nhiễm bệnh cách đây một thời gian, những ngày gần đây đã không còn triệu chứng. Nếu thầy cảm thấy phù hợp, thì em sẵn lòng tham gia vào đội ngũ."
Viện sĩ Lý trở nên gầy hơn, nhưng tâm thế của ông ấy tốt, tinh thần trông vẫn không tệ.
Biết rằng ông ấy là người cao tuổi và là nhân vật lớn trong ngành y học, rất nhiều bác sĩ tự nguyện bảo vệ ông, đồ bảo hộ không cởi khỏi người, thậm chí cho dù bị mắng cũng không để ông ấy phải vào phòng điều trị nguy hiểm.
Viện sĩ Lý cẩn thận kiểm tra hai người: "Có vẻ như hai người đã hồi phục rồi, hãy uống thuốc thêm vài ngày nữa cho chắc, chú ý đến tình trạng cơ thể của bản thân, nếu có bất kỳ điều gì không ổn thì phải thông báo ngay, chú ý không làm việc quá sức."
Vừa nói xong, ông ấy lại nói thêm: "Bình thường có phòng tránh chứ?"
Quả nhiên không có điều gì qua được mắt nhìn của bác sĩ, Khương Ninh thật thà nói: "Trước đó một nửa tháng đã có phòng tránh ạ."
Viện sĩ Lý tò mò hỏi: "Dùng loại thuốc gì vậy?"
Khương Ninh kể về việc gặp gỡ Mã Quang Niên: "Em tự kết hợp công thức thuốc, hầu hết là các loại mà thầy Mã đưa, nhưng em đã thêm hai loại thuốc khác, một là cỏ mình rồng, một là cây A Bà Điềm."
Viện sĩ Lý nhíu mày: "A Bà Điềm?"