A Bà Điềm là nói xàm, Khương Ninh mô tả về hình dáng của thuốc: "Cụ thể tên gọi thì em không rõ, là người trong nhà mua về với giá cao từ bên ngoài, nói là phương thuốc cổ truyền."
Viện sĩ Lý không biết nên khóc hay cười: "Loại thuốc này không phải là A Bà Điềm, gọi là Ngũ Tán Tử, có tác dụng diệt khuẩn và phòng virus đường hô hấp, nhưng rất kén môi trường sống, mọc ở bên vách núi cao.
Thời tiết ở núi cao thay đổi thất thường, có lẽ đó mới là điều tạo nên tính chất dược học độc đáo của nó, tính chất dược học được trồng nhân tạo còn không bằng được một phần trăm, vì vậy mất đi giá trị mở rộng, với sự ô nhiễm môi trường từ quá trình công nghiệp, loại thuốc này gần như tuyệt chủng, nhiều sách giáo khoa đã lần lượt loại bỏ, các bạn trẻ không biết là điều bình thường."
Khương Ninh ngạc nhiên: "Ra là vậy."
Môi trường sống khắt khe, dẫn đến không thể gieo trồng phổ biến, nhưng không gian của cô lại trồng được, điều này thật là thần kỳ, hay có thể nói là duyên phận vậy?
Quá trình chữa trị của hai người khiến viện sĩ Lý tin chắc hơn rằng hướng nghiên cứu của mình không sai.
Đang lúc thiếu người nên ông ấy đã giữ Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm Lại.
Khương Ninh tiếp tục chịu trách nhiệm giải phẫu bệnh nhân, mà mấy năm nay Hoắc Dực Thâm cũng không nhàn rỗi, được cô giáo Khương dẫn dắt đã học được không ít kiến thức y học, nên anh đã làm trợ thủ cho viện sĩ Lý.
Một mình không thể làm được, Khương Ninh cũng nhận thêm một người học trò, làm nhân viên hậu cần tại Viện Nghiên cứu.
Nhìn cô ấy khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng người mảnh khảnh, bước đi có vẻ bị lệch: "Xin chào cô Khương, em là Vũ Đồng, sau này mong cô giúp đỡ."
Hả? Khương Ninh ngay lập tức bị sốc!
Dù mặc bộ đồ bảo hộ, nhưng vẫn không thể ngăn được tinh thần hóng hớt của cô, quan sát "Vũ Đồng" từ đầu đến chân: "Hai chân em bị gãy à?"
Vũ Đồng giật mình: "...Vâng ạ."
Trời ơi, quả nhiên là motip truyện tổng tài ngược nữ chính mà, bị gãy hai chân rồi bị cơn bão cuốn đi, vậy mà vẫn chưa chết!
Quan trọng là, trong bảy năm tận thế, bác sĩ nào cũng đều xanh xao vàng vọt, mặc dù cô ấy cũng gầy, nhưng làn da lại trắng sáng... Ôi, người bá tổng nhìn trúng quả thật không đơn giản.
Công việc quan trọng, đừng buôn chuyện máu chó nữa.
Khác với Khương Ninh đã từng nôn trong lúc giải phẫu vùng bụng, dù Vũ Đồng cũng có chút buồn nôn, nhưng cô ấy vẫn giữ vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, trong lời nói và hành động dường như còn có chút chuyên nghiệp.
Đúng vậy, đã bị bá tổng hành tới chết đi sống lại, chỉ cần tái sinh quay về đều trở thành thiên tài đứng đầu.
Giải phẫu một số trường hợp nguy kịch, đều là bệnh nhân đã được điều trị, mức độ biến chứng gan phổi vẫn có sự khác biệt rõ rệt so với người chưa dùng thuốc.
Khương Ninh cầm tài liệu giải phẫu chi tiết đi tìm viện sĩ Lý, lại đến thăm Mã Quang Niên và Lão Hồ.
Mã Quang Niên rất yếu, cảm thấy mình sắp ho ra phổi rồi.
Khương Ninh cầm một lọ dầu sơn trà Xuyên bối mẫu đựng trong lọ thủy tinh chứa ớt chưng dầu đã dùng hết: "Đây là mẹ em tự làm, thấy hiệu quả không tệ, thầy có thể dùng thử ạ."
Không rõ tình cảnh nhà họ Khương, nhưng gia đình trồng thảo dược để sống, những năm gần đây cũng đều trở nên giàu có.
Mã Quang Niên cũng không ra vẻ nữa, trong lòng xúc động vì đã nhận một học trò giàu có.
Rời khỏi phòng trọ của Mã Quang Niên, Khương Ninh định mang một chai đến cho Lão Hồ.
Tiểu Đậu Đinh khoảng năm sáu tuổi ra mở cửa, giọng nói của đứa nhóc vang lên: "Cô tìm ai vậy?"
Ôi chao ôi, Khương Ninh sợ hãi đến mức suýt chút nữa làm rơi vỡ lọ dầu sơn trà.
Đây là… phiên bản thu nhỏ của bá tổng hả, thật là quá đáng!!!
"Cô Khương?" Vũ Đồng đi ra từ trong nhà, ngạc nhiên nói: "Cô đến đây làm gì vậy ạ?"
"Cô, cô đến tìm thầy Hồ." Cô hơi hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra?