Triệu chứng có thể được giải trừ một chút, nhưng sức lực trong người như bị rút đi toàn bộ, thấy ông ấy đã nghỉ ngơi rất lâu mà vẫn không có sức đi bộ, cuối cùng vẫn là do Hoắc Dực Thâm cõng về chỗ ở.
Phòng bếp lạnh lẽo, thức ăn trong phòng cũng chỉ có thể ăn no bụng, còn chuyện dinh dưỡng gì đó thì không cần nhắc đến.
Dù Khương Ninh đã góp vật tư, nhưng cũng không chống đỡ được vì có quá nhiều người, mỗi người mỗi bữa ăn có thể chia nhau hai mảnh thịt muối đã là rất tốt rồi.
Khương Ninh cho ông ấy uống sữa đậu, còn tự mình làm cơm, nấu nước luộc hai trứng gà.
Ông ấy một phần, viện sĩ Lý một phần, còn Lão Hồ đã có Vũ Động chăm sóc, cô ít đến gần sẽ tốt hơn.
Dù sao sức mạnh của bá tổng quá đáng sợ, cô luôn cảm thấy nếu đến gần thì sẽ bị lây bất hạnh xui xẻo.
“Thầy Mã, mấy ngày nay thầy phải ăn chút đồ bổ, cố gắng bồi dưỡng cơ thể, ba ngày sau sẽ uống thuốc lần hai.”
Khương Ninh chịu trách nhiệm nấu cơm ngày ba bữa cho ông ấy, đến giờ sẽ bảo Hoắc Dực Thâm đưa đến.
Không có cháo thì sẽ có súp trứng gà rong biển.
Ăn cơm, ngủ, ngâm chân, cứ như vậy trong ba ngày.
Triệu chứng của Mã Quang Niên giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn còn hơi sốt nhẹ, choáng đầu thèm ngủ, hô hấp dồn dập, ho khan cũng bớt đi rất nhiều.
Vì vậy, ông ấy uống thuốc lần hai.
Đau thì vẫn đau, nhưng không đến mức lăn lộn trên đất như lần trước, mà giống như là bị sốt rét.
Không bị sao thì uống nhiều nước nóng, ngâm chân là có thể ngủ.
Mã Quang Niên khỏe lại rất nhanh, ba ngày sau đã dừng ho khan, ngoại trừ việc nhìn khá yếu ớt, những bệnh trạng khác đều đã biến mất.
Chỉ là không thể làm việc mệt nhọc, leo cầu thang sẽ bị hụt hơi, nhưng tin chắc triệu chứng này sẽ dần dần biến mất.
Còn phương án uống viên nén cũng phải thử nghiệm, nhưng thấy phản ứng của Mã Quang Niên kịch liệt như vậy, viện nghiên cứu không dám cho bệnh nhân bị bệnh nặng dùng thuốc, mà tìm bệnh nhân có triệu chứng nhẹ hơn dùng thử.
Nói là bị nhẹ hơn, nhưng thật ra cũng ho khan đến sắp tắt thở, hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ.
Khương Ninh cảm thấy người này có hơi quen, hình như là đã gặp ở đâu rồi.
“Là cô?” Người kia cũng vô cùng kinh ngạc.
Khương Ninh có trí nhớ không tốt chỉ có thể cười xòa: “Ờ ờ.”
Thấy cô quên, người kia nhắc nhở: “Còn nhớ lúc sóng thần không? Lúc ấy mấy người mang theo một quân nhân bị thương trở về.”
Vừa nói đến đây, Khương Ninh cũng có chút ấn tượng, người này chắc là đồng chí lúc đó đã tiếp nhận người quân nhân bị thương kia.
Khương Ninh vô cùng kinh ngạc: “Đồng chí kia có khỏe không?”
“Nhờ thuốc của mọi người đưa, anh ấy đã khỏe lại, sau này được sắp xếp vào một doanh trại khác.”
Nói chuyện đơn giản với nhau vài câu, Khương Ninh cũng không giấu giếm, đưa thuốc và nói ra những tác dụng phụ của thuốc cho anh ấy: “Bây giờ là giai đoạn thử thuốc, anh có quyền quyết định là thử hoặc không, xin hãy tự quyết định.”
Anh ấy không do dự trả lời: “Tôi thử.”
Nếu như ngay cả bọn họ cũng không làm, người còn sống bình thường sẽ còn khó khăn hơn.
Đúng như dự đoán, phản ứng sau khi uống thuốc rất lớn, cho dù anh ấy có cắn răng cố nhịn, nhưng vẫn đau đến mức trán nổi gân xanh, cả người đổ mồ hôi không ngừng.
“Phụt!”
Anh ấy té xuống đất phun một ngụm máu tươi, trong máu còn có mảnh vụn của phổi.
Khương Ninh sợ ói máu sẽ khiến anh ấy nghẹt thở, vội vàng gọi người tới phụ để anh ấy nằm nghiêng, những nhân viên y tế khác thì lau vết máu, để tránh bị lây nhiễm.
Ba tiếng sau, triệu chứng của anh ấy đã giảm đi một chút, nhưng sức lực trong cơ thể như bị rút cạn.
Nếu như không dựa vào ý chí tinh thần mạnh mẽ, có khi anh ấy sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
Ngày hôm sau thì khá hơn một chút, thấy tinh thần của anh ấy thật sự rất kém, cũng không thể truyền dinh dưỡng, nhân viên y tế lén bỏ vào trong thức ăn của anh thêm hai miếng thịt muối, một miếng cá nhỏ.
Kết quả so sánh đã có, Mã Quang Niên uống thuốc hai lần, tuổi tác khá lớn, tố chất thân thể không bằng người trẻ tuổi, nhưng sau đó lại khôi phục khá hơn.
Mà quân nhân thử thuốc chịu tác dụng phụ rõ ràng hơn, cơ thể khôi phục chậm hơn rất nhiều.