Buổi sáng nhận được tin tức, Tần Xuyên, Lục Vũ và Trương Siêu đều vượt qua, nhưng người thì quá mệt mỏi.
Tâm trạng của Tần Xuyên rất tốt: "Nhờ ơn hai người mà hôm nay con trai tôi đích thân xuống bếp nấu cháo trứng muối."
Trương Siêu và Lục Vũ vẫn ổn, Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ cũng đã vượt qua.
Trong tay vẫn còn thuốc, cô đang định cho cậu ba nhà họ Dung mấy viên thì đã thấy gã ta vui vẻ chạy đến quấy rầy: “Chị gái, chị về rồi à?”
Nghe giọng nói thấy không có vẻ như bị bệnh, Khương Ninh ngạc nhiên nói: "Cậu không nhiễm bệnh à?"
Trái tim mong manh của cậu ba nhà họ Dung lập tức vỡ vụn: "Chị, có phải chị chỉ muốn tôi chết thôi đúng không?”
"Không, tôi kính nể dáng vẻ khỏe mạnh sung sức của cậu, đúng là không gì có thể làm cậu ngã gục.”
"Tôi nhiễm bệnh rồi.” Cậu ba nhà họ Dung nghĩ đến điều đó là lại buồn: "Tôi nhiễm bệnh rồi đó."
Khương Ninh không nói nên lời: "Nhiễm bệnh mà cậu còn vui vẻ như vậy à?"
"Nhưng có thể tôi sẽ xanh* nha.” Cậu ba nhà họ Dung vừa mới trở về sau khi đến thành phố Quảng Đông chữa bệnh: “Người làm đều khỏi rồi."
*xanh ở đây là khỏi bệnh.
Đúng là nhà họ Dung, nhà ai thiếu thuốc thì thiếu chứ nhà họ Dung không thiếu.
Cậu ba nhà họ Dung nằm trên giường số bảy: "Chị, chị cũng xanh rồi phải không?"
Khương Ninh đang uống nước, suýt nữa thì bị sặc, vô thức liếc nhìn Hoắc Dực Thâm, khó chịu nói: "Có cậu xanh* ý, cả nhà cậu xanh."
*xanh này là cắm sừng.
"Đúng vậy, cả nhà tôi đều xanh rồi. Chị, sao chị biết?"
Khương Ninh không thèm nói nhảm với gã ta: "Nếu không sao thì ngắt máy."
"Đừng.” Cậu ba nhà họ Dung cuống quýt: "Chị gái, chị có nhìn thấy chó của tôi không? Chó của tôi đi đâu rồi?"
“Cậu còn nhớ mình có một con chó à?” Khương Ninh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, dường như nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang di chuyển dưới lầu: "Tôi đoán là bị người khác bắt đi làm thịt rồi."
Tình cảm thì có thân có không thân, nhà họ Dung có mấy chục người cũng không thể đảm bảo sống chết được, sao có thể quan tâm được đến mạng của một con chó chứ, chẳng trách A Ngốc không muốn quay lại.
Úi… hình như cô cũng là một kẻ cặn bã thì phải.
Khương Ninh vội vàng lấy một đĩa ức gà, đặc biệt mang đến sân sau cho Đại Hôi và Tiểu Bạch: "Đến đây nào, đây là thù lao của mấy đứa."
Bản năng của thỏ là ai cho sữa thì người đó là mẹ, thấy có thịt ăn, chúng vui vẻ chạy đến gần.
Thấy triệu chứng của hai ba con Tần Xuyên đã nhẹ hơn, Khương Ninh lại ném một lọ thuốc khác đến: "Đây là thuốc cho đám người xấu xí, đừng nói là tôi đưa cho, nhớ giữ bí mật."
Tần Xuyên khó hiểu: "Để bọn họ nợ cô không phải tốt hơn sao?"
Khương Ninh mỉm cười: "Không cần."
Cô cũng muốn trao đổi vật tư, nhưng họ không có thứ cô muốn, thuốc vẫn còn nhiều, coi như là có duyên đi.
Thay vì đưa thuốc cho những người không liên quan, tốt hơn là cứu những người đã biết rõ ràng, biết đâu ngày nào đó cần họ hỗ trợ thì sao?
Trừ cảm kích ra, Tần Xuyên còn thấy kính nể: "Coi như là Tần Xuyên tôi đây nợ các cô, sau này có chuyện thì đừng coi tôi là người ngoài."
Cuối cùng cũng sống sót sau khi nhiễm virus sương mù, Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Ha ha, nếu ngày nào đó các anh có đồ tốt thì trả cho tôi cũng được.”
Dưới ánh đèn màu cam, cô nhẹ nhàng dựa vào vai Hoắc Dực Thâm, còn anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô.
Bởi vì có nhau, chúng ta mới có thể vượt qua cửa ải này.
"A Ninh, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh.”
Khóe miệng Khương Ninh nhếch lên: "Lời này phải là em nói mới đúng."
Vì gặp anh, vì sự bao dung của anh, cô dường như đã bắt đầu thích bản thân mình bây giờ, cho dù cô nhìn lại bản thân mình hay nghĩ về những gì đã xảy ra ở kiếp trước, trong lòng đều cảm thấy bao dung và nhẹ nhõm hơn.
Giống như cây măng tre, bị lột lớp vỏ ngoài cùng đi.
...
Sương mù vẫn tiếp tục lan rộng, nhiệt độ cũng tăng dần lên.
Nghĩ đến việc tro núi lửa có tính ăn mòn, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm cất lưới điện treo trên hàng rào đi.
Thứ này bây giờ không dễ tìm, sau này có lẽ còn cần dùng đến.
Chó ngao Tây Tạng đang đi tới, vẫy đuôi xin ăn, dường như sợ Khương Ninh không thích, cho nên không dám tới quá gần, dáng vẻ ngốc nghếch của nó khiến người ta dở khóc dở cười.
Khương Ninh mở cửa ra, để nó tự lựa chọn đi hay ở…