Sau khi cúp bộ đàm, Khương Ninh tiếp tục đi tìm Lục Vũ.
Trong lòng không thể nào ngừng lo lắng, hy vọng bọn họ vẫn ở đó.
Nghe thấy giọng nói của Khương Ninh, Lục Vũ mãi vẫn không nói được thành lời.
Khương Ninh sững sờ, dường như cô nghe thấy tiếng nức nở.
"A Ninh, cậu đã ở đâu?"
Thiên tai đã qua nhiều năm như vậy, anh ấy đã quên mất khóc là như thế nào, nhưng hôm nay lại không thể khống chế được: “Bọn tôi tưởng là… cậu và anh Thâm không còn nữa.”
Khương Ninh im lặng một lúc lâu: "Bọn tôi đều bị nhiễm bệnh nên phải đi đến thành phố Quảng Đông một chuyến, lúc ấy không biết có tìm được thuốc hay không, sợ các cậu lo lắng nên không nói.”
Cô đã có thể vào Viện Nghiên cứu Khoa học thì ngoài việc biết một số kỹ năng y học bên ngoài, còn có sự chú ý đặc biệt của Mã Quang Niên.
Mã Quang Niên có thể để cho Hoắc Dực Thâm và hai người khác đi vào cũng là do ông ấy nhớ tới ơn cứu mạng năm đó.
Bên ngoài rất ồn ào, tất cả đều là những người đang chờ được điều trị, và hàng trăm, hàng ngàn người trong số họ không thể vào được, dù là nhận bệnh nhân cũng phải do Viện Nghiên cứu Khoa học chọn lựa.
Bản thân cũng phải dựa vào mặt mũi người khác thì đâu có thể chú ý tới ai nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát không nói thật, chỉ nói là có chuyện cần phải rời đi mấy ngày.
May mắn thay, tố chất thân thể của bốn người tốt hơn người bình thường, hơn nữa ngày nào cũng uống thuốc và ngâm nước đều đặn, các triệu chứng cũng nhẹ hơn nhiều so với những người khác.
Khương Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau khi trở về từ kiếp nạn lớn đó, những người cô quan tâm vẫn ở đó, loại cảm giác này vô cùng tốt đẹp.
Cô không đi tìm cậu ba nhà họ Dung vì cô tin với thực lực của nhà họ Dung, họ đã bận tìm các mối quan hệ để lấy thuốc từ lâu rồi.
Chỉ riêng nhà họ Dung đã lớn đến mức có mấy chục người, cho ai hay không cho ai cũng thành vấn đề nên dứt khoát bỏ luôn suy nghĩ đó đi.
Thuốc cầm về là để chữa bệnh, nhưng cho ai rất quan trọng, Khương Ninh vứt luôn vấn đề khó khăn này cho Hoắc Dực Thâm.
Hoắc Dực Thâm có thể lựa chọn như thế nào đây? Mấy người Trương Siêu và Lục Vũ thì nhất định cô sẽ cho rồi.
Còn những người khác thì… Trước tiên cho ba con nhà Tần Xuyên, nếu bọn họ đồng ý thì có thể thử.
Đợi nhóm người này thử chữa trị xong thì nói tiếp.
Giấy không gói được lửa, nếu cho ra ngoài ngay lập tức, những người không được chia kia sẽ làm thế nào?
Nên chuyện này cần phải được giữ bí mật.
Thuốc không an toàn 100%, dù sao thì sức đề kháng của mỗi người là khác nhau, chẳng may chẳng những không hiệu quả mà còn xảy ra chuyện thì sao?
Khương Ninh ngầm cho phép, vì thế đưa ra lựa chọn cho Tần Xuyên: "Thuốc được cầm về từ Viện Nghiên cứu Khoa học, nhưng không chắc sẽ có hiệu quả đối với tất cả mọi người. Nếu anh muốn thì có thể đưa, nhưng nếu có vấn đề gì thì bọn tôi không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, anh cứ suy nghĩ cẩn thận.”
Tiêm vắc xin mà không cẩn thận thì vẫn có thể bị dị ứng vắc xin.
Chưa biết cứu được người hay không, nhưng có thể lôi cả bản thân vào đó.
Tần Xuyên tin tưởng vào năng lực của hai người, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi uống trước."
Nếu hắn ta còn sống thì lúc đó cho con trai uống sau cũng không muộn.
Cách một bức tường sân thật cao, chai thuốc được ném sang.
Tần Xuyên giao tất cả chìa khóa biệt thự cho con trai, bao gồm cả nơi cất giấu vật tư, phòng ngầm chứa lương thực các loại: "Tiểu Mục, con đã 13 tuổi rồi, đã trưởng thành rồi. Một ngày nào đó nếu ba không còn, con phải sống tốt, phải sống tốt hơn ba, kiên trì đến cùng!"
Nói xong, hắn ta uống thuốc.
Khương Ninh cũng nói như vậy với Lục Vũ.
Lục Vũ không chút do dự: "A Ninh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với tính mạng của mình, sẽ không trách cậu và anh Thâm."
Anh ấy cầm lấy thuốc.
Cách lớp sương mù, anh ấy gầy vô cùng, nếu không biết còn tưởng anh ấy là một con zombie.
Sợ lây nhiễm cho Khương Ninh, anh ấy che mũi từ trong ra ngoài, không dám đến quá gần.
"Chịu đựng qua đợt điều trị đầu tiên, nhớ uống thuốc bổ để chuẩn bị cho đợt điều trị thứ hai.”
Khương Ninh cũng gần như cạn kiệt sức sống, phát thuốc xong thì về nhà tắt đèn nghỉ ngơi.