Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 665 - Chương 666

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 666 -

Hoắc Dực Thâm nghĩ ngợi: "Virus lần này nguy hiểm hơn hẳn lần trước anh trải qua, có rất nhiều người phát bệnh rồi qua đời trong vài ngày, dù cho em muốn quyên góp thì một số người cũng đã không còn trên cõi đời này nữa."

Lòng Khương Ninh trĩu nặng, nhưng bây giờ là thiên tai, thời tận thế vô thường và khắc nghiệt.

Cô cầm bộ đàm liên lạc với ai đó, không theo thứ tự cụ thể gì, cô ấn giữ rồi chọn.

Âm thanh vang lên một lúc lâu, đầu bên kia mới có tiếng đáp lại - đó là tiếng ho dữ dội, cổ họng như bị vỡ ra, người đó nói với giọng điệu yếu ớt: "Em dâu, em với cậu Hoắc khỏe không?"

Đậu Đậu ở bên cạnh, cô bé lo lắng hỏi: "Chú Tần, anh Tiểu Mục có khỏe không ạ?"

"Đậu Đậu à, Tiểu Mục vẫn khỏe, ngày nào nó cũng nhắc cháu hết, nó nói nhất định phải gặp lại cháu..."

Còn chưa nói hết câu, đầu bên kia truyền đến tiếng ho dữ dội và yếu ớt: "Đậu Đậu..."

Hai cha con vẫn còn thở, Tần Xuyên khó chịu vô cùng nhưng vẫn kể với hai người những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.

Nhiều người ở khu nhà bị lây nhiễm, kênh liên lạc của bộ đàm từ hoảng loạn, cãi nhau ầm ĩ, khóc lóc, xin thuốc rồi bình yên trở lại, bây giờ không còn ai nói chuyện nữa.

Ngày nào cũng có người bị nhiễm bệnh, ngày nào cũng có người chết.

Thời tiết thì có sương mù, nhưng lại oi bức và không có gió, đâu đâu cũng thoang thoảng mùi của xác chết lan tràn khắp mọi nơi.

Cuối cùng nhà họ Dung đứng ra dẫn dắt, nhóm chủ sở hữu theo sau hỗ trợ, mỗi người đều mặc quần áo bảo vệ, nếu không có thì quấn chặt người lại bằng khăn trải giường hoặc quần áo, dọn dẹp xác chết mang ra khỏi biệt thự, sau đó đổ xăng và đem thiêu.

Không ai biết có bao nhiêu người đã chết, dù sao thì khoảng hai ba ngày sẽ dọn dẹp một lần, nhóm chủ sở hữu trong khu nhà sẽ thay phiên nhau đến.

Ruồi bọ bay khắp nơi, ngửi hay nhìn cũng thấy ám ảnh, bị hun đến nỗi không thể ăn trong vài ngày.

Nhưng dù là thế cũng phải vò đầu bứt tóc mà làm, nếu không hun khói thì chịu không nổi, không những vậy mà còn lây lan dịch bệnh hoặc đẩy nhanh tốc độ lây bệnh.

Tần Xuyên tự tích trữ một số thuốc, hơn nữa còn để dành thuốc cho Khương Ninh, bệnh tình hai cha con không nghiêm trọng lắm nhưng bị giày vò như chết đi sống lại.

Hắn ta gắng gượng muốn chăm sóc con trai, còn con trai muốn gặp Đậu Đậu.

Dù gọi như thế nào thì cách vách cũng không có động tĩnh gì, giống như biến mất khỏi thế gian.

Ngày nào cũng có người đến ra sức gõ cửa nhà số 50, hoặc là cầu xin hoặc là chửi bới, nhưng không có ngoại lệ nào cả vì ai cũng muốn sống.

Tần Xuyên cũng lo lắng, nhưng hắn ta biết rằng hai người đều có bản lĩnh, chắc là đi tìm người chữa bệnh.

Khi không thấy ai đáp lại, chủ sở hữu không cam tâm nên đột nhập nhà số 50 tìm thuốc, nhưng lại bị nhà số 42 ngăn cản, thậm chí còn đánh nhau.

Nhà số 42 rất hung dữ, ra tay không thương xót chút nào, chủ sở hữu bị đánh rốt cuộc cũng bỏ cuộc.

Không ngờ rằng cô không ở đó nhưng bọn Trương Siêu vẫn canh giữ nhà số 50.

Khương Ninh mỉm cười, cô hỏi thăm bệnh tình của hắn ta.

Tần Xuyên thở gấp: "Hôm nay tôi ho ra máu, tưởng chừng như muốn ói hết tim gan phèo phổi ra ngoài, rồi còn sốt ngắt quãng."

"Yên tâm đi, với tình trạng bệnh của anh thì còn lâu mới chết được."

Ở Viện Nghiên cứu Khoa học Y học Trung Quốc thì ngoài khám nghiệm tử thi thì chỉ có giao tiếp với bệnh nhân, Khương Ninh chẩn đoán bệnh của hắn ta thông qua bộ đàm: "Ăn được ngủ được thì có thể sống."

Cô nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi tiếp: "Đám xấu xí sao rồi?"

Tần Xuyên giật mình nói: "Đám xấu xí không sao cả, nhưng mà..."

Có nhiều người mang gia đình đến đây, không đủ thuốc để chia, một số gia đình mang gánh nặng nặng nề hơn những gia đình khác, mấy năm nay không có tiền mua lương thực và quần áo, vì thế cơ thể suy sụp, một số người đã mất.

Có nam, có nữ, cũng có trẻ em.

Thuốc trong tay Tần Xuyên cũng sắp hết, dù có buồn đến mấy cũng không thể thay đổi được hiện thực tàn nhẫn.

Bình Luận (0)
Comment