Cũng may là Khương Ninh né lẹ, nếu không thì chân đã bị bắn đầy máu.
Ai ai cũng cứng họng khi nhìn thấy đó là yêu quái gì.
Nó đúng là quen thói lừa lọc mà, lần trước thì bị thương khắp người, lần này gặp lại thì hộc máu.
Chó con vào thế tấn công, sau đó nó nhận ra rằng đàn em của nó đang như một con quái vật, trước tiên tỏ thái độ ghét bỏ rồi lui về sau vài bước, sau đó nó gầm lên giận dữ vì hành vi mất nết của đàn em.
Sau khi phát cáu, nó lại kêu ư ử tỏ vẻ lo lắng.
Dùng ngôn ngữ của loài chó để giao tiếp.
Chó ngao Tây Tạng nằm trên mặt đất, nó vừa ho khan vừa yếu ớt vẫy đuôi với Khương Ninh, lộ ra chiếc bụng mềm mại.
Mới hơn một tháng, chú chó mạnh mẽ to lớn đã gầy như que củi, tưởng chừng như sắp chết đến nơi.
Khương Ninh không nói gì, trước tiên cô dùng thuốc sát trùng chỗ dính máu, sau đó khử trùng toàn thân cho chó ngao Tây Tạng, cuối cùng mới lôi nó vào sân.
Hơn một tháng không về, hai anh em phụ trách khử trùng bên trong, Khương Ninh tìm một sợi dây cột A Ngốc lại.
Kích thước của nó gần bằng với kích thước của một người trưởng thành và lượng thức ăn cũng tương tự như thế.
Khương Ninh nhân lúc này đi ra sân sau thăm Đại Hôi và Tiểu Bạch.
Virus sương mù tràn vào mạnh mẽ, cô còn tưởng rằng lần này về đây phải nhặt xác cho chúng nó, ai mà có ngờ chúng lại còn sống và đang tụ lại ăn cỏ.
Thì ra virus sương mù cũng không có ảnh hưởng lớn đến chúng như với con người, nếu không thì chó con không thể nào hồi phục nhanh như thế được.
Hai chú thỏ thấy Khương Ninh trở về nhưng không phản ứng gì cả.
Chó con canh chừng A Ngốc một cách khó chịu, vừa sợ nó bắn máu tươi vào thân chó, lại sợ ở xa quá thì không thấy được.
Khương Ninh mặc kệ A Ngốc, cô khử trùng cho Cola rồi lên lầu.
Hơn một tháng nay, ngoài thời gian nghỉ ngơi khi bị bệnh, ngày nào cô cũng làm việc không ngừng nghỉ, cơ thể có làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Mặc dù cùng có kháng thể, nhưng gia đình cô may mắn hơn những bệnh nhân nguy kịch ở Viện Nghiên cứu Khoa học.
Bệnh nhẹ thì đau đớn, bệnh nặng thì như bị xẻo từng miếng thịt, ngoài ra virus lại dễ dàng có biến thể mới, vì thế không thể nào qua quýt được.
Mở máy lọc không khí lên, tắm rửa bằng nước ấm từ đầu đến chân, xịt dung dịch khử trùng lên quần áo đã thay ra...
Dù là người hay vật cũng phải vệ sinh sạch sẽ.
Bật đèn, lấy ra những món ăn thơm ngon, canh gà, chân giò kho, hải sản, ba người một chó ăn uống no say.
Đây là bữa ăn ngon nhất từ khi sương mù xuất hiện tới nay.
Sau khi ăn uống no say, Khương Ninh mặc áo bảo vệ ra ngoài xem A Ngốc.
Đỉnh thật đó, đúng là mạng lớn, vẫn còn thở nè.
Bị tra tấn đến nỗi sắp chết nhưng nó cũng không quên vẫy đuôi rồi nhìn Khương Ninh với đôi mắt đáng thương...
Khương Ninh không nỡ lòng nào nên phải cởi dây trói cả người nó ra, cho nó một thau cơm chó nhiều calo.
Mà con chó này ăn xong cũng không đi đâu, nó dựa thân hình khổng lồ nhưng lại gầy gò vào vách tường, nước mắt lưng tròng trông có vẻ bất lực, đáng thương, nhỏ bé, dè dặt lấy lòng.
Chu choa, nó định tìm một người chủ khác à?
"Gâu!"
Cola nằm trên sân thượng của nhà kính cổ vũ đàn em đang bệnh nặng.
Chó ngao Tây Tạng ngẩng đầu, tủi thân mong ngóng anh cả từ xa.
Khương Ninh vỗ trán, cô lặng lẽ đóng cửa lại.
Quay trở lại tầng hai, cô xoa trán rồi bàn bạc với Hoắc Dực Thâm: "Số thuốc chúng ta mang về nên chia như thế nào nhỉ?"
Cho dù ẩn danh đem quyên góp số thuốc đó, nhưng không thể nào phân phát đủ được, đây mới chỉ là các tỉnh ở phương Nam thôi, virus sương mù lan truyền từ các đảo ở phương Bắc xuống phương Nam, à không, thậm chí nó còn lan rộng ra xung quanh, có thể dự đoán loại virus này sẽ lan ra các thành phố.
Con người đều có lòng riêng, nếu không thì cô cũng không đi theo Mã Quang Niên lấy thuốc, dù sao đi nữa thì đối với người nhiễm bệnh mỗi phút mỗi giây đều chịu sự giày vò, nhất là khi ho hoài không hết, thực sự là sống không bằng chết.
Cô cố gắng hết sức làm những chuyện tốt nhất có thể, nhưng cô cũng hiểu rằng những người sống ở tầng lớp thấp không thể nào có thuốc nhanh được.
Thậm chí có rất nhiều người không thể đợi được thuốc đến.
Trong tay cô chỉ có năm mươi suất, con chó đó cũng chiếm một suất.