Hai tiếng sau, phía chính phủ thông báo quân đội chuyển dược liệu đến Viện Nghiên cứu Khoa học ở thành phố Quảng Đông.
Đi cùng còn có phó bí thư Hà Thiên Minh, ông ấy phụ trách mang thuốc diệt virus sương mù trở về.
Thuốc là do nhà hảo tâm ở thành phố Phượng quyên tặng, đòi hỏi nhiều một chút thì có làm sao?
Tóm lại, chỉ cần có được thuốc, thể diện tôn nghiêm gì đó không là gì cả.
Nhưng mà, trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, xe đưa thuốc từ thành phố Phượng còn chưa đến thành phố Quảng Đông, căn cứ quân đội ở thành phố Huệ và căn cứ chính phủ của thành phố Gia, cũng tăng tốc chạy như điên trên đường.
Cướp, phải cướp hết, nhanh tay thì còn chậm tay thì mất.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả Khương Ninh cũng đang chờ để cướp.
Dù sao công nghệ chế thuốc kiểu cũ rất phức tạp, quy trình rất nhiều, không phải chỉ nhìn một lần là có thể thuần thục được, quy trình công nghệ kém một chút, dược liệu sẽ giảm bớt nhiều.
Biết viện sĩ Lý mệt mỏi, Mã Quang Niên tạm thời chủ trì Viện Nghiên cứu Khoa học.
Khương Ninh cố ý đi tìm ông ấy, đóng cửa lại nói thẳng: “Thầy Mã, em muốn số lượng dành cho năm mươi người. Sẽ không lấy đi bán đâu, chỉ là cho bạn bè người thân, hơn nữa chỉ xin lần này thôi.”
Mã Quang Niên cũng không nhanh chóng trả lời, mà chỉ nhíu mày suy nghĩ.
Khương Ninh thấy ông ấy bị làm khó, cảm thấy mình có hơi lỗ mãng: “Nếu thầy cảm thấy không tiện, vậy xem như em quấy rầy rồi.”
Đối với bác sĩ mà nói, cho dù là quan chức hay người bình thường, đều là những người bệnh không có gì khác nhau.
Nhưng trong lòng Mã Quang Niên cũng hiểu rõ, dược liệu bị thiếu hụt, sau khi phía chính phủ có được sẽ không phân phát cho người dân trước tiên, mà sẽ ưu tiên cho mình trước.
Nhưng ông ấy cũng có người thân, hy vọng bọn họ cũng sẽ nhận được thuốc chữa trị trước tiên.
Nghĩ đến tình thầy trò, Hoắc Dực Thâm còn cứu mình một mạng, nghĩ đến những gì hai người này đã bỏ ra trong khoảng thời gian qua, cùng với vật tư đã quyên tặng, hợp đồng giao dịch dược liệu…
Trong lúc nhất thời, tâm trạng Mã Quang Niên có hơi phức tạp, cuối cùng ông ấy cũng gật đầu đồng ý: “Lần sau sẽ không được vậy nữa nhé.”
Người xin thuốc, không chỉ có một mình Khương Ninh.
Tin đồn lan tràn trong thành phố, có người quyên tặng vật tư hoặc nhân viên y tế, còn có người mang theo cả công văn của chính phủ.
Tất cả đều muốn đi đường tắt.
Mã Quang Niên là người làm nghiên cứu, không giỏi ứng đối với những mối quan hệ xã giao quá phức tạp, nhưng cũng không phải là không hiểu.
Ông ấy quyết đoán đóng cửa không tiếp, Viện Nghiên cứu Khoa học thuộc về chính phủ thành phố Quảng Đông, sẽ để chính phủ của thành phố Quảng Đông đứng ra giải quyết, bọn họ nói ai thì sẽ đưa người đó, dù sao có đưa cho ai thì cũng là cứu người.
Khương Ninh cũng không nhàn rỗi, trừ việc tiếp tục ở lại giúp đỡ, cũng sẽ bớt chút thời gian đi thăm Lão Hồ.
Anh ấy đã uống thuốc, đang trong thời gian nghỉ ngơi bình phục.
Khương Ninh muốn chỉ có hai thầy trò nói chuyện với nhau, không ngờ Vũ Đồng và bá tổng mini cũng ở đây.
Cô còn chưa kịp hỏi gì, đã thấy tình cảm nồng cháy trong đôi mắt của Lão Hồ.
Haiz, đúng là oan nghiệt!
Cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ nói chuyện vài câu rồi rời đi.
Mấy ngày sau, Mã Quang Niên đưa cho Khương Ninh hai bình thuốc.
Không biết chính phủ của thành phố Quảng Đông sẽ chia thế nào, dù sao chính phủ của các thành phố khác không đến chặn cửa nữa, nhưng nhân viên y tế của căn cứ quân đội và căn cứ chính phủ đã tiến vào Viện Nghiên cứu Khoa học, tốc độ sản xuất tăng lên rõ rệt.
Mọi người đã chắc chắn virus tạm thời không có biến dị, bệnh nhân được chữa khỏi sẽ không tái phát.
Người giúp đỡ càng nhiều, Khương Ninh cũng ngày càng rảnh rỗi, kiến thức có thể học được cũng ngày càng ít hơn.
Cô chào hỏi với Mã Quang Niên một tiếng, rồi dẫn chó rời đi.
Hoắc Dực Thâm lái xe, hai đứa nhỏ ngồi ở phía sau.
Chạy xe trong sương mù dày đặc, dù có mở đèn xe, tầm nhìn cũng vô cùng ngắn, không chú ý sẽ dễ dàng xảy ra tai nạn xe.
Khương Ninh mang mắt kính nhìn ban đêm, mặc dù không có công hiệu nhìn trong sương mù, nhưng vẫn có công hiệu nhất định, có thể tránh được nguy hiểm.
Xuất sắc, thông minh.
Đeo lên rồi, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn rất nhiều.
Rời đi hơn một tháng, bọn họ quay lại khu chung cư lần nữa, không biết có phải là do cửa sổ cách âm hay không, mà xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Khắp nơi đều là sương mù, nhà nào cũng không sáng đèn, thực vật ở sân trước và sân sau căn nhà đều khô héo.
Bụi than của núi lửa có tính chua, có thể phá hư đất đai, cho nên mấy cây trồng dùng đèn trong đêm vô tận đều chết hết.
Mới dừng lại trước nhà số 50, đột nhiên có một thứ gì đó xông đến, phun một búng máu về phía Khương Ninh, rồi ngã xuống đất vang lên một tiếng rầm…