Nạn nhân có gào to cũng vô ích, nhà nào cũng đều sợ bị lây nhiễm virus, làm gì có sức hay có lòng mà đi hỗ trợ?
Ai cướp được thì là của người đó, dĩ nhiên cũng có những chủ sở hữu liều chết bảo vệ, với cái giá phải trả là bỏ mạng hoặc bị hất một chén máu có nhiễm virus sương mù.
Tóm lại, khu biệt thự hỗn loạn.
Nhưng loại hỗn loạn này khác với bọn côn đồ bên ngoài, chỉ cần không xé rách lớp giấy chắn cửa sổ này là vẫn có thể duy trì bề ngoài văn minh và lịch sự.
Thấy hai nhà lấy được rất nhiều vật tư, cũng có người âm thầm tung tin vịt, nhưng bốn người họ có thể sống sót và vươn lên trong thời tận thế này, đương nhiên không hề quan tâm đến mấy lời đồn vô căn cứ này.
Chỉ cần bọn họ không tới cửa thì coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần bọn họ dám đến cửa thì sẽ phải trả giá thật đắt.
Thật ra thì không ít người ở đây đã để ý đến nhà số 50, nhưng đã nhiều lần bị Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ đập tan.
Đừng thấy hai người họ là phụ nữ mà nhầm, họ còn tàn nhẫn hơn đàn ông rất nhiều, suýt chút nữa đám người kia bị đánh gãy eo nên không ai đặt ý đồ vào nhà số 50 nữa.
Trịnh Vỹ Lệ đưa một danh sách ra: "A Ninh, em xem có cần đồ gì không?"
Khương Ninh muốn gì đâu, nhưng nếu cô ấy đã lên tiếng thì cô vẫn phải thể hiện ra bên ngoài.
Giả vờ đọc kỹ, sau đó đẩy trở lại: "Bây giờ bọn em vẫn ổn, lúc nào cần thì em sẽ hỏi chị.”
Hai người đi theo để giúp lắp đặt máy phát điện năng lượng mặt trời, Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ thì đi nấu ăn.
Bệnh nặng không chết nhưng thân thể cũng bị đào rỗng rồi, cần phải nhanh chóng lấy lại sức khỏe.
Gia cầm được chăm sóc cẩn thận gần như đã chết hết trong đêm vô tận, chỉ còn lại một con gà mái, hai con vịt và hai con chim cút.
Đinh Kỳ thịt một con vịt làm thức ăn, trứng rán rêu đen, rau xào ớt khô và hạt tiêu.
Gia cầm chết họ đều không vứt đi, một là nấu chín ăn, hai là sấy khô rồi cất.
Đinh Kỳ biết hai người bọn họ có mức sống tốt, nên xấu hổ không dám lấy những thứ kia ra chiêu đãi, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phiền toái.
Sương mù quá dày, lúc Khương Ninh lắp đặt giúp đã nhắc nhở: "Tôi nghe các chuyên gia nói rằng tro núi lửa lần này có tính axit yếu, sẽ rất lâu không tiêu tán hết, đất đai ô nhiễm chỉ là chuyện nhỏ, nếu một ngày kia đột nhiên ngưng tụ lại, không phải sẽ thành mưa axit à?
Tốt nhất là bọn cậu nên tìm mấy tấm kính làm thành một chiếc hộp, nếu không pin bị ăn mòn lại mệt.
Đúng lúc Trương Siêu cũng có ý này: "Chúng tớ cũng muốn lắp hộp bằng kính, còn đặc biệt đến trung tâm phía chính phủ để hỏi thăm, thủy tinh đắt đến mức chảy máu, đã thế lại còn không phải ai cũng mua được, còn phải nhờ người quen tìm cách.”
Mặc dù không còn tham gia tuần tra an ninh nữa, nhưng quan hệ của Trương Siêu với đồng nghiệp và cảnh sát vẫn ổn, thấy cục trưởng Lăng vẫn rất quan tâm đến mình, họ đang nghĩ xem có nên mở miệng nói với ông ấy hay không?
Nhưng chắc chắn bây giờ ông ấy còn đang bận đến mức chân không chạm đất, phải chờ một đoạn thời gian ngắn nữa mới được.
Khương Ninh đồng ý: "Được, các cậu nên tìm nhiều mối quan hệ một chút." Máy phát điện đã được lắp đặt thành công, mặc dù thời tiết sương mù ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc chuyển đổi năng lượng ánh sáng mặt trời nhưng có còn hơn không, tích trữ một ngày là có thể đủ dùng để chiếu sáng ban đêm.
Một ngày nào đó khi sương mù tan, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn.
Bữa ăn đã chuẩn bị xong, Trương Siêu đặc biệt mở một chai rượu: "Nào, A Ninh, anh Thâm, chúng ta cụng ly, mấy năm qua cảm ơn hai người đã quan tâm chăm sóc, nếu không chúng tớ đã trở thành một đống xương trắng từ lâu rồi."
"Nói lời xui xẻo gì vậy, bạn bè thì phải chăm sóc lẫn nhau chứ.” Khương Ninh liếc mắt lườm anh ấy: "Nếu như cậu nói, vậy thì lúc bé mà cậu không chắn cho tớ cục gạch kia thì bây giờ tớ cũng đã thành đống xương trắng từ lâu.”
Trương Siêu nâng ly uống hết: "Hahaha, tớ ăn nói vụng về, không biết nói chuyện, tóm lại tình nghĩa đều ở trong ly rượu này.”
Vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất tốt.
Ăn được một nửa, Lục Vũ lên tiếng: "A Ninh, đêm vô tận đã hết, cậu định làm gì với ngôi nhà đối diện đồn cảnh sát?”
Khương Ninh suy nghĩ một hồi: "Sống ở đây rất tốt, tôi định bán chúng đi."
Ngôi nhà đó được mua là để đề phòng đám côn đồ trong đêm vô tận, nếu khu biệt thự được bảo vệ thành công thì không cần phải tiếp tục tốn tài nguyên, không bằng bán chúng cho những người cần.
Lục Vũ có chút do dự: "Cậu nghĩ tôi có nên bán nhà hay không?"
Đã quen sống trong biệt thự lớn, làm sao có thể quay trở lại cuộc sống trong căn phòng nhỏ.
Nói lời khó nghe thì số chủ sở hữu ở khu biệt thự đã chết hơn một nửa, cho dù có không ít trẻ con và phụ nữ nhưng cũng không có sức chiến đấu.