Lúc sương mù ập đến, việc thanh toán tiền nhà cũng đã bị cắt đứt.
Họ có thể trả tiếp nhưng nếu họ cậy mạnh thì không cần trả cũng được.
Các chủ sở hữu cũng đã chết mấy năm rồi, ai cũng không thể đuổi họ ra ngoài được.
Bên cạnh đó, những chủ sở hữu còn sống đều như rác rưởi, chắc cũng không dám vô cớ chạy đến gây phiền phức.
"Bán cũng được, dù sao thì nơi này cũng nhiều nhà trống.” Khương Ninh suy nghĩ một chút: "Sương mù chẳng biết khi nào sẽ hết, phía chính phủ bị thiệt hại nặng nề, chắc là cũng không rảnh đi dọn dẹp những tòa nhà không có chủ, các cậu cứ tiếp tục ở là được.”
Tận thế không thể so với thời đại hòa bình được, người chết còn phải khai báo tử gì đó, chỉ cần không ai báo cáo hay kiểm kê thì sẽ chẳng thể nào biết được nhà nào là nhà không có chủ.”
Mà việc tổ chức thanh tra kiểm kê lại cần tốn chi phí nhân lực.
Sau sương mù chính là mưa axit, căn bản mọi người không có cả cơ hội thở dốc.
Mấy người hạ quyết tâm: "Được, vậy chúng tôi cũng bán nhà đi, đổi lấy ít thủy tinh về."
Núi lửa có thể nhấn chìm đảo quốc, khói mù không chỉ trôi về phía nam mà còn khiến virus hoành hành, ai mà biết trong tương lai còn những thảm họa gì có thể xảy ra nữa, tốt nhất cứ chuẩn bị theo lời A Ninh, đuổi kịp tốc độ mới khiến con người an tâm.
Sau khi ăn xong, Khương Ninh không vội về mà đi bộ dọc theo khu nhà.
Lúc đi đến biệt thự chỗ trung tâm, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mỏng manh dắt theo một bé trai: "Mẹ, người đó thật sự là ba con sao?"
Giọng nói có chút quen thuộc, hình như đã nghe thấy nó ở đâu rồi.
Khương Ninh di chuyển một khoảng cách phù hợp, rồi đột nhiên nhớ ra, bá tổng mini!
Không, có lẽ chỉ là bá tổng mini của mini thôi, còn nữ bá tổng mẹ gã mới thật sự là bá tổng đời đầu, bá tổng cùng lắm chỉ là thế hệ thứ hai mà thôi.
Nghe cậu ba nhà họ Dung nói, sau khi anh trai cả của bà lên máy bay, thấy con mình vẫn sống chết không chịu rời đi, trong lúc tức giận, bà ta chặt gãy luôn cái tay còn lại của gã.
"Không muốn sống đúng không, mày có thể chết ngay bây giờ, chết ngay cho tao xem!”
Nếu không phải người anh trai cố gắng ngăn cản, suýt chút nữa bà ta đã ném con trai ra ngoài cửa sổ: "Có gì mà ghê gớm chứ, bà đây đẻ thằng khác!"
Hai anh em nuôi ra một thằng nhóc vô dụng, suýt nữa thì ôm nhau khóc.
Khương Ninh thở dài, không biết sức hút của bá tổng quá lớn hay là ông trời mở cửa sau mà người vợ hiền bị bão cuốn bay của bá tổng thật sự trở lại.
Còn mang theo một đứa bé.
Cô không quan tâm đến bá tổng và vợ hiền của gã, mà là lo cho sự an toàn của Lão Hồ.
Bất cứ ai dòm ngó vợ hiền của bá tổng thì dù là nam phụ thứ hai hay nam phụ thứ mười tám thì chắc chắn đều không có kết quả tốt.
Có thuốc chống virus sương mù, những người sống sót cũng không ngừng được chữa trị, thành phố dần dần náo nhiệt lên, không giống như một thành phố chết nữa.
Mặc dù tầm nhìn thấp, nhưng trên đường đã dần dần có bóng người.
Một số ra ngoài để kiếm sống, còn một số ra ngoài để cướp.
Mặc dù không an toàn như đêm vô tận, nhưng sương mù cũng là một chiếc áo choàng bảo vệ tốt cho bọn tội phạm.
Khu nhà cũng không ngoại lệ, bởi vì các cuộc tuần tra đã bị thiên tai cắt đứt, nên có mấy tên to gan muốn chạy ra cướp đồ.
Vừa mới tìm thấy một đối tượng có thể ra tay, nhìn qua không hề có chút sự sống nào, có vẻ là một ngôi nhà bỏ trống. Ai ngờ một người phụ nữ mặc áo ngủ đơn giản thò đầu ra, người gầy đét chỉ có da bọc xương nhìn như một xác chết: “Anh, anh muốn làm gì? Khụ, khụ, khụ…”
Ho khan dữ dội, gần như muốn ho ra cả phổi vậy.
Tên trộm gần như sợ chết khiếp: "Đừng, đừng ho nữa, cẩn thận lây virus ra ngoài, đừng lo, tôi không có ác ý."
Người phụ nữ giật mình, đầu óc vận chuyển điên cuồng: "Đến đây nào, dù sao tôi cũng không bốc thăm được thuốc, chỉ có thể chờ chết, cho tôi một dao cho tôi chết sảng khoái nào.”
"Đừng như vậy, lần này không được thì còn lần sau, lần sau nhất định sẽ bốc trúng, tôi chỉ đến dạo chơi thôi, tôi đi nha.”
Sợ bị nhiễm bệnh, hắn ta chạy thật nhanh, vô tình vấp ngã rồi lăn từ trên bậc thang xuống.
Vừa chạy đến cổng, lại tình cờ chạm mặt A Ngốc mới được nhà họ Dung cho ăn no căng bụng, đang đi bộ tiêu cơm trở về nhà số 50.
Mũi chó của nó vô cùng thính, mùi của toàn bộ chủ sở hữu trong khu nhà nó đều nhớ hết, đây là thú hai chân từ bên ngoài vào, khốn nạn.
Ngay lập tức nó gầm lên như sư tử, dùng móng vuốt đẩy ngã tên trộm, dễ dàng kéo về nhà số 50.
Anh cả, chân tươi mới đến rồi đây, đến cắn nào!
Nghe thấy tiếng gọi, Cola phóng từ tầng hai xuống, ung dung nhảy qua tường rào cao ba mét.
Ba người đi đến trung tâm thương mại của phía chính phủ, cho nên nhà số 50 đang vắng người.
Hai con chó đang thích thú đùa bỡn ngoài cửa, thú hai chân chơi thật vui…