Cậu ba nhà họ Dung đã nghĩ xong biện pháp để đối phó: “Tro bụi của núi lửa tồn tại rất lâu, đến một ngày nào đó khi trời mưa thì rất có khả năng đó sẽ là mưa axit, mưa bao lâu cũng là một vấn đề, nếu độ axit quá cao, các mái nhà rất có thể sẽ bị ăn mòn, mọi người nếu mua được kính thì cố gắng mà mua, nếu không mua được thì hãy đào một tầng hầm để đề phòng.”
Biệt thự có hai tầng, miễn là lượng axit không trút lên trên đó liên tục, cho dù là một hay hai năm trôi qua, chỉ cần có tầng hầm thì vẫn có thể chống chịu được.
Đừng nhìn các chủ sở hữu đang rơi vào tình trạng tồi tệ mà lầm, trong số bọn họ liệu có ai lại tình nguyện đi tìm cái chết chứ?
Hâm mộ một biệt thự có nhà kính cũng vô dụng, đào tầng hầm để bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.
Với sự tham gia của xã viên Áo Viên, khu nhà tổ chức lại các phiên trực bảo vệ an ninh, nhưng số lượng người của đội ngũ không được nhiều như ở đêm vô tận, về cơ bản thì mỗi gia đình sẽ luân phiên nhau trực ba ngày một lần.
Các điểm trực chủ yếu là ở cổng lớn của khu nhà, đồng thời thường xuyên đi tuần tra xung quanh.
Không biết khi nào mưa axit sẽ ập đến, chỉ cần không ở trong phiên trực, mọi người đều sẽ cố gắng đào tầng hầm, thay vì đổ đất đào được ra bên ngoài thì mọi người giữ chúng lại để trồng trọt.
Toàn bộ khu nhà chỉ có Tần Xuyên dám thả lỏng, hắn ta chẳng những có nhà bằng kính mà tầng hầm cũng vô cùng kiên cố, thật sự là nhàn nhã đến mức lòng bàn chân cũng mọc lông, thỉnh thoảng hắn ta còn quấy rầy nhà bên cạnh: “Người anh em, nhà anh có đào tầng hầm không? Tôi có thể sang giúp anh.”
“Chúng tôi không định đào, cảm ơn.”
Nhà kính trên sân thượng được xây ra phía ngoài, giống như một mái hiên nhô ra, chỉ cần không có gió to thổi liên tục thì có thể bảo vệ mặt tường khỏi sự ăn mòn một cách hiệu quả.
Tường được xây rất dày nên dù có bị ăn mòn cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng Hoắc Dực Thâm cũng không hề nhàn rỗi, cứ có thời gian anh sẽ đóng cửa phòng lại, thường xuyên ngủ sớm dậy muộn, tránh mặt hai nhóc để vào trong không gian, anh dạy Khương Ninh cách lái máy bay và thuần thục các thao tác điều khiển du thuyền.
Dù chỉ là lý thuyết suông nhưng chỉ cần nhớ kỹ nó trong lòng, vào thời điểm mấu chốt cũng có thể bảo vệ được tính mạng của mình.
Theo trí nhớ của Hoắc Dực Thâm, sương mù sẽ kéo dài suốt một năm, vì vậy cứ cách một đoạn thời gian Khương Ninh sẽ đến Viện Nghiên cứu Khoa học Y học Trung Quốc một lần.
Y học Trung Quốc vô cùng sâu rộng, dù có học đến cuối đời cũng chưa chắc đã học được hết, hiếm khi có một cơ hội tốt như vậy, cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội để tiếp thu kiến thức này.
Thiên tai vô tình, đặc biệt là sau khi trải qua đợt tấn công của virus sương mù, một nhóm nhân viên y tế đã phải hy sinh mạng sống.
Nhân tài trong lĩnh vực này càng ngày càng ít, không chừng đến một ngày nào đó sẽ hoàn toàn biến mất.
Mặc dù khoảng cách khá gần, nhưng cô không có phương tiện để di chuyển trong sương mù, cho nên Khương Ninh đã quyết định sẽ ở lại trong Viện Nghiên cứu.
Chăm chỉ học tập mấy ngày liên tiếp, sau đó lại quay về biệt thự yên lặng tiêu hóa mọi thứ, ở bên cạnh Hoắc Dực Thâm và hai đứa nhỏ.
Khu biệt thự có rất nhiều người của Áo Viên, khi gặp mặt đều sẽ chào hỏi Khương Ninh.
Khương Ninh mỉm cười đáp lại, nhưng cô rất ít khi giao lưu với bọn họ, duy trì mối quan hệ xã giao không mặn không nhạt là được rồi, quan hệ quá thân thiết cũng không hẳn là chuyện tốt.
Sau khi bị bắt cóc, cậu ba nhà họ Dung vẫn có thể vui đùa, nhảy hip hop được, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được gã ta đã trưởng thành hơn trước.
Thỉnh thoảng gã ta còn dẫn A Ngốc đến đây ké cơm, thậm chí còn chuyển cả bàn mạt chược sang: “Nào, nào, tới đi, chơi hai ván nào.”
Miệng ngậm thuốc lá, khói bay nghi ngút.
Đi cùng với Tần Xuyên lại tạo ra một cặp đôi hoàn hảo, đều là kiểu không có thuốc hút thì không vui.
Người mua và người bán có thể tâng bốc nhau, hai người bọn họ đã có một cuộc trò chuyện vô cùng vui vẻ ở nhà số 50.
Không hề có nghiệp vụ và kinh nghiệm quản lý kinh doanh, gã ta và Tần Xuyên đúng kiểu mây tầng nào gặp gió tầng nấy, bọn họ đã tham khảo được rất nhiều kinh nghiệm từ các tay buôn bán khác.
Sau khi trở nên trưởng thành hơn, gã ta đã không còn đi dép lê nữa mà chuyển sang mang giày da không dính một hạt bụi.
Sau khi thức dậy, Khương Ninh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào màn sương mù vô tận ở bên ngoài cửa sổ: “Hình như sương mù đã tan bớt đi rồi.”
Hoắc Dực Thâm mở cửa sổ ra: “Đúng là có tan đi.”
Sương mù đã có hơn nửa năm rồi, thật sự nó đã tan bớt dần theo từng ngày, tầm nhìn cũng ngày càng được mở rộng.
Năm mét, mười mét, mười lăm mét, năm mươi mét…