Khi sương mù tiếp tục tan đi, bầu không khí tĩnh mịch bắt đầu sôi động hơn, những người sống sót nắm bắt lấy cơ hội bắt đầu gieo trồng.
Sau khi ăn tối xong, Khương Ninh dẫn một người một chó ra ngoài đi dạo.
Đang đi thì phía trước đột nhiên xảy ra một vụ va chạm dữ dội.
Âm thanh này nghe như tiếng ô tô.
Chẳng lẽ cậu ba nhà họ Dung không nhịn được mà đi lái xe điện đụng?
Cho dù có tận thế hay là không, hóng drama là bản tính trời sinh của mỗi người, đặc biệt là những người đã ăn cơm no.
Quả nhiên là một chiếc xe điện đụng.
Chỉ là người điều khiển chiếc xe không phải cậu ba nhà họ Dung mà là Vũ Đồng.
Cô ấy bỏ chạy, bá tổng lao ra ngăn lại, kết quả là bị đâm bay…
Gã có chết hay không thì không biết, nhưng dù sao thì gã cũng ngã giữa vũng máu.
Vũ Đồng ôm lấy gã khóc lóc thảm thiết: “Bác sĩ, mau đến đây cứu anh ấy đi!”
Khương Ninh cũng cạn lời luôn rồi, khóc lóc thảm thương như thế, nếu nói đó không phải là yêu thì ai mà tin chứ?
Chao ôi, trân quý sinh mệnh, tránh xa bá tổng và vợ hiền của gã.
Khương Ninh nhân cơ hội này giáo dục hai đứa nhỏ trong nhà một chút: “Các em phải nhớ kỹ, một ngày nào đó khi các em gặp được người mình thích, nếu phù hợp thì hãy ở bên nhau, còn không hợp nữa thì chia tay trong bình yên, ngàn vạn lần đừng cứ dây dưa đến chết, đừng không biết quý trọng mạng sống của mình.”
Đậu Đậu bối rối: “Vâng ạ.”
Chó con thì mơ màng: “Gâu.”
Sợ khiến người mình bị dính máu, cô dẫn hai đứa trong nhà đi càng xa càng tốt.
Ở trong biệt thự nghỉ ngơi thêm mấy ngày, Khương Ninh trở lại Viện Nghiên cứu Khoa học.
Đúng lúc viện sĩ Lý có thời gian rảnh, cô nhanh chóng mang quà đến thăm thầy của mình.
Trong thời điểm tận thế đến gần như thế này, rất hiếm để gặp được một người ham học tập như vậy, viện sĩ Lý vô cùng vui vẻ để cô tham gia vào nhóm của mình, dẫn cô theo để nghiên cứu các hạng mục khoa học.
Gần đây Mã Quang Niên rất bận rộn, Viện Nghiên cứu Khoa học nhận được một lô kính do các cặp đôi ở thành phố Phượng gửi tặng, ông ấy và các sinh viên của mình nhanh chóng lên kế hoạch quy hoạch và đẩy nhanh việc xây dựng, muốn xây thêm một nhà bằng kính.
Ông ấy không nói là do ai tặng, nhưng Khương Ninh chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai, nhà họ Dung thông qua mối quan hệ với chính phủ để thương lượng, lấy kính đổi thuốc.
Ban đầu vốn dĩ Mã Quang Niên muốn xây nhà kính ở thành phố Phượng như một điểm trú ẩn thứ hai, nhưng sau khi suy nghĩ, ông ấy vẫn quyết định là thôi.
Tuy khoảng cách không xa, nhưng lỡ như mưa axit sẽ xảy ra như những gì chính phủ đã dự đoán trước thì sao?
Nếu đều không thể chạy về cả hai bên, vậy thì đừng lãng phí.
Khương Ninh cũng tham gia, phải mất gần mười ngày mới xây dựng xong, sau đó mới bắt đầu trồng các loại thảo dược mới.
Cô không về nhà đã lâu, nên Hoắc Dực Thâm đã dẫn hai đứa nhỏ tới đây.
Chó con quá thu hút sự chú ý, không dám để ở Viện Nghiên cứu Khoa học quá lâu, bọn họ chỉ ở lại một đêm thì quay về.
Hoắc Dực Thâm không nói gì, nhưng Cola lại tỏ vẻ buồn bã không muốn đi.
Có quá nhiều thứ cần phải học, đương nhiên thời gian ở bên cạnh người nhà sẽ ít đi.
Khương Ninh ngồi xổm xuống xoa xoa đầu của chó con: “Ở nhà ngoan, chờ tao làm xong việc sẽ về với mày.”
Viện Nghiên cứu Khoa học không chỉ phải nuôi trồng thảo dược, mà đồng thời còn phải gánh vác trách nhiệm của một bệnh viện – đến khám bệnh tại nhà.
Bệnh viện không có, nhưng là con người thì vẫn sẽ sinh bệnh.
Không có nhiều bác sĩ, đương nhiên bọn họ cũng không thể bỏ sức làm việc như gia súc được.
Hôm nay đến khám bệnh tại nhà cùng Mã Quang Niên, ngày mai lại cùng viện sĩ Lý nghiên cứu những căn bệnh nan y phức tạp, đừng nói Khương Ninh bớt chút thời gian để về nhà, mà thậm chí cô có phân thân ra cũng không đủ, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng vô cùng ít ỏi.
Cô như một miếng bọt biển, không ngừng hút hết nước.
Chớp mắt một cái đã lại hai tháng trôi qua.
Quân đội gửi một lô vật tư đến đây, là quần áo chống tính ăn mòn của axit và kiềm.
Chỉ có hai mươi bộ mà thôi, một người giữ một bộ cũng không được.
Có thể hiểu được, dù sao thì cũng có quá nhiều đơn vị cần phân phát, thật sự là sư thì nhiều mà cháo thì ít.
Khương Ninh sờ bộ quần áo bảo vệ, vậy mà nó lại vô cùng mỏng, không biết nó được làm từ chất liệu mới nào, có cảm giác rất giống với áo mưa.
Cô cầm tờ hướng dẫn sử dụng lên, trên đó không viết chất liệu là gì, nhưng có giải thích và các biện pháp phòng ngừa tiêu chuẩn cần chú ý – không nên mặc nó quá hai mươi tiếng trong môi trường có hệ số axit bằng không.
Kỹ thuật sản xuất quần áo bảo vệ không khó nhưng có lẽ là vì hạn chế về mặt vật liệu.
Có quá nhiều hiệu ứng cánh bướm, không ai biết khi nào mưa axit sẽ ập đến.
Khương Ninh nhắc Mã Quang Niên: “Thầy à, phía chính phủ đã phân phát quần áo bảo vệ rồi, xem ra mưa axit nhất định sẽ đến, chỉ là không biết sẽ kéo đến khi nào, lúc chúng ta ra ngoài nhất định phải cẩn thận.”