Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 680 - Chương 681

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 681 -

Mã Quang Niên đồng ý, rất nhanh đã đưa ra thông báo yêu cầu.

Bắt đầu từ ngày mai, những người đến khám chữa tất cả phải mang theo áo bảo vệ.

Áo bảo vệ có hạn, người mặc áo phải bảo quản cẩn thận, cẩn thận đừng làm mất.

Bận rộn như con quay nửa tháng, hạng mục nghiên cứu của viện sĩ Lý tạm thời hoàn thành, Khương Ninh và Mã Quang Niên đến quảng trường thành phố Quảng Đông để đến khám bệnh.

Không biết lúc nào mưa axit sẽ đến, Khương Ninh không dám chủ quan, cô xin Mã Quang Niên cho nghỉ phép, nói là nhà có việc, sau khi đến khám bệnh thì sẽ nghỉ mấy tháng.

Vốn cô cũng không nằm trong biên chế của Viện Nghiên cứu Khoa học, có tinh thần học tập kiên trì đã là tốt lắm rồi, Mã Quang Niên vui vẻ đồng ý: "Về rồi đừng quên ôn lại kiến thức, không hiểu chỗ nào lúc nào cũng có thể về đây hỏi."

Thời tiết oi bức, mấy người đã đến quảng trường thành phố Quảng Đông từ sớm.

Dự báo từ các bộ phận liên quan của chính phủ được loa phóng thanh phát ra, do chịu ảnh hưởng của khí lưu, mấy tháng này có khả năng sẽ có mưa, không khí do thời gian dài bị bụi núi lửa ảnh hưởng, trời mưa thì khả năng lớn sẽ là mưa axit, đề nghị người dân trong thành phố nếu không cần thiết thì đừng ra ngoài, nếu ra ngoài phải mang theo dụng cụ bảo vệ, đừng ở ngoài quá lâu.

Tin tức sẽ được thông báo cả sáng, trưa và chiều, thường xuyên nhắc nhở người dân trong thành phố.

Khương Ninh và đám người Mã Quang Niên chống chọi với nóng bức dọn quầy ở tầng một quảng trường, do nửa tháng mới được đến một lần, nên người đến khám bệnh cũng khá nhiều.

Viện Nghiên cứu Khoa học không phải quỹ từ thiện, khám bệnh phải thu lệ phí, một bệnh nhân là hai lạng lương thực, châm cứu xoa bóp thì tính riêng, người già sáu mươi tuổi trở lên và trẻ em dưới năm tuổi được miễn phí.

Nếu bên Viện Nghiên cứu Khoa học có thuốc, bác sĩ cũng sẽ dựa vào tình hình của bệnh nhân để kê thuốc, phải tự mình cầm đơn thuốc đi lấy thuốc.

Thuốc cung không đủ cầu, nếu không cần thiết thì bác sĩ sẽ không kê đơn thuốc.

Thời tiết oi bức giống lò lửa, mà bệnh nhân lại liên miên không dứt, trúng nắng, thiếu vitamin, thiếu dầu thiếu muối, thiếu các loại khoáng chất...

Thiên tai không ngừng dày vò con người, vấn đề cơ thể rối loạn tầng tầng lớp lớp không ngừng, bệnh vặt gì cũng xuất hiện.

Khương Ninh bận đến mồ hôi đầm đìa, hận không thể vào trong không gian bật điều hoà hoặc là ăn mấy miếng dưa hấu lạnh, hiện thực lại bận đến mức hai chân không chạm đất, thi thoảng chỉ có thể uống trộm mấy ngụm nước đá trong bình giữ nhiệt để giải khát.

Khó khăn lắm mới vượt qua được một tốp, vừa định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại có bệnh nhân đến: "Bác sĩ, nhờ cô khám cho cháu bé nhà tôi."

Giọng nói có hơi quen thuộc, ngẩng đầu nhìn vậy mà lại là mẹ Chung, ôm một đứa bé trong lòng.

Đứa bé hơn một tuổi, hẳn là đứa bé mà Tiểu Mẫn dùng cả tính mạng để sinh ra.

"Tiểu Khương?" Mẹ Chung ngạc nhiên, không ngờ sẽ gặp lại cô ở thành phố Quảng Đông.

Cũng gần hai năm rồi, mẹ Chung già đi nhiều, không những tiều tuỵ hơn mà còn có cả tóc trắng nữa.

Khương Ninh gật đầu nói: "Đứa bé bị ốm à?"

Mẹ Chung sốt ruột nói: "Đứa bé không có hứng ăn, ăn ít nhưng bụng lại chướng rất to."

Người lớn chịu tội thì thôi, trẻ con rất yếu ớt, nhưng mà ở Thành phố Phượng lại không tìm được bác sĩ, chỉ có thể vội vã chạy đến thành phố Quảng Đông tìm.

Hi vọng không sao, đây là đứa bé mà Tiểu Mẫn dùng mạng đổi lấy, không được có chút sơ sẩy nào.

"Bác đừng nôn nóng, để cháu xem."

Khương Ninh ôm lấy đứa bé, ánh mắt của bé rụt rè sợ hãi, cơ thể nhẹ nhàng giãy dụa: "Bà nội."

Nhìn phản ứng của cậu bé, khả năng suy nghĩ không hề bị ảnh hưởng, cũng coi là có cái may trong cái rủi rồi.

"Tiểu Bảo đừng sợ." Mẹ Chung nhẹ giọng an ủi cậu bé: "Cô là người tốt, lúc đầu là cô cứu con đấy. Ngoan, gọi cô."

Đứa bé ngây thơ, căng thẳng kéo tay áo bà, đôi mắt đen nhánh nhìn Khương Ninh.

Cậu bé vẫn rất nghe lời gọi: "Dạ cô."

Bình Luận (0)
Comment