Nhận nuôi một chú chó 2
Những cây gậy kia ngược lại lại đánh trúng người đang bị cắn, người đó phát ra những tiếng kêu đau đớn.
Một chiếc thuyền cao su khác cũng chèo qua đây, nhưng vì dòng nước chảy quá nhanh, không thể nào điều khiển được nên hai chiếc thuyền cao su đâm vào nhau, có hai người mất thăng bằng trực tiếp rớt xuống nước: “Á, cứu, cứu tôi…”
Không đợi bọn họ kịp khôi phục lại tinh thần, Cola lại nhún người một cái nhảy lên, lao về phía chiếc thuyền cao su đang chèo đến ở đối diện.
Lực nhảy của chó chăn cừu rất lớn, có thể trực tiếp hất ngã người đối diện…
Chỉ đơn giản trong vài hiệp, đã có ba người bị rơi xuống nước, nó thành công cắn hai người bị thương.
Một người móc dao nhỏ ra, đâm thật mạnh về phía người nó.
Khương Ninh lái chiếc thuyền tấn công đâm thật mạnh về hướng này, trực tiếp đâm thủng thuyền cao su, đồng thời quay đầu thuyền lại, hét lớn: “Cola.”
Cola dùng cả chân trước và chân sau đạp thật mạnh, thân thể gầy gò nhảy ra xa ba bốn mét, vững vàng đáp xuống chiếc thuyền tấn công của Khương Ninh.
Tiếng động cơ gầm lên, nước bắn tung tóe.
Chờ đến khi mấy người kia vùng vẫy bò lên trên thuyền cao su, nào còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc thuyền tấn công đó nữa.
Bầu trời âm u đến mức bọn họ còn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái đó.
Món thịt chó còn chưa nấu được đã có vài người bị thương, mẹ nó thật đen đủi!
Những người này không ngừng chửi thề.
Chiếc thuyền tấn công lái vào trong khu nhà và dừng ở dưới lầu, tầm nhìn của Khương Ninh bị nước mưa làm cho mơ hồ, cô nóng lòng muốn đưa tay ra ôm lấy Cola, nhưng ai ngờ Cola lại lùi lại, ánh mắt nó tràn ngập sự cảnh giác và phòng bị.
Tình trạng của nó rất tệ, miệng chảy máu, lông trên người đã rụng gần hết, còn có rất nhiều vết thương loang lổ.
Có thể thấy được, nó bị con người vây đánh như ngày hôm nay không phải là lần đầu tiên.
Khi đã đến ngày tận thế, vì để có thể sống sót thì không có gì là không thể làm.
Đừng nói là chó hoang, trước cơn bão, trong khu nhà có rất nhiều người nuôi thú cưng, các quan chức đối xử với thú cưng của họ còn tốt hơn chính bản thân họ, nhưng hiện tại bóng dáng của bọn chúng đâu rồi?
Khương Ninh không dám nghĩ đến, trong khoảng thời gian này sao mà nó có thể sống sót được?
“Cola, đừng sợ.” Khương Ninh cố gắng trấn an nó: “Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, chỉ cần chị có đồ để ăn, chắc chắn sẽ không để em bị đói đâu.”
Nhưng nó vẫn cứ ở cách xa cô như vậy, vẫn đề phòng không hề có sự thả lỏng nào.
Thậm chí Khương Ninh còn không có cơ hội để đến gần, càng đừng nói đến việc vuốt ve nó.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lấy xúc xích giăm bông từ trong túi ra, xé bao rồi ném qua.
Dù có đồ ăn ngon ở trước mặt nhưng Cola với chiếc bụng đói vẫn rất cảnh giác, nó từ từ tiến lại gần ngửi ngửi thử, sau đó ăn miếng đồ ăn đó rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.
Khương Ninh mở thêm mười cây xúc xích nữa, lúc này mới có thể miễn cưỡng xoa đầu nó.
Trước lời mời nuôi dưỡng của cô, Cola lại không muốn, nó muốn nhảy vào dòng nước lũ và bơi đi.
Chó hoang không những có tính phòng bị cao mà chúng còn có chỉ số thông minh rất cao, nó biết rõ đây là địa bàn của con người, nếu đi vào sẽ bị hầm thịt trong nồi sắt.
Đám đồng loại ngu xuẩn kia đều vì vậy mà chết!
Thật vất vả mới tìm được, sao Khương Ninh có thể để nó rời đi được chứ, cô lại vội vàng lấy một chiếc đùi gà khác ra.
Sau đó lại lấy thức ăn cho chó ở trong ba lô ra cho nó xem: “Cola, chỉ cần em đi theo chị, sau này chắc chắn sẽ được ăn no.”
Thức ăn cho chó là được lấy từ trong siêu thị, lúc ấy đang chạy đua với cơn lũ, bất cứ thứ gì mà cô có thể lấy được cô đều lấy hết, sau khi quay về dọn dẹp lại cô mới phát hiện mình mang theo rất nhiều thức ăn và đồ hộp cho chó.
Cô không muốn vứt nó đi nên đã nghĩ đến việc trộn vào thức ăn để nuôi thỏ.
Không ngờ rằng vận mệnh đã an bài nó là được chuẩn bị cho Cola.
Đôi mắt của Cola dán chặt vào túi thức ăn cho chó, dường như đang bị cuốn vào một đoạn hồi ức nào đó.
Khương Ninh ốm túi thức ăn cho chó, nghe thấy tiếng nó đang nuốt nước bọt.
Cuối cùng, nó cũng khuất phục.
Khương Ninh thành công mang theo nó lên bờ, trái tim cứng rắn của cô như khối sô cô la tan chảy, vừa mềm mịn lại có mùi thơm vô cùng ngọt ngào.
Trong ngày tận thế bẩn thỉu này, cuối cùng cô đã không còn là một kẻ độc hành bước đi trong bóng đêm nữa, mà cô đã tìm được một người bạn đồng hành cùng vào sinh ra tử với mình.
“Oa, chó, có chó kìa!”
“Bà ơi, con muốn ăn thịt chó.”