Em vì con chó này mà đánh anh? 1
Vừa vào khu chung cư, rất nhanh đã bị người ta phát hiện là có chó, lập tức thèm ăn mà muốn đánh chết nó để làm thịt.
Cola xù lông, nhe răng tiến vào trạng thái công kích, sát khí tràn ngập trong mắt chó.
Khương Ninh rút dao: “Ai muốn ăn chó của tôi, bước ra đây.”
Mọi người đều khiếp sợ, tầng 18 nuôi chó từ lúc nào vậy?
Đáng ghét, bọn họ không có gì để ăn, tầng 18 lại dám nuôi chó!
Thà lấy thức ăn cho chó ăn, cũng không cho bọn họ ăn?
Lập tức, cơn tức giận xông lên đầu.
“Nói dối, đây là chó hoang bên ngoài.” Có người lanh mắt nhận ra Cola: “Nó thường xuyên nằm ở khu nhà đối diện, tôi thấy nó nhiều lần rồi.”
“Đúng vậy, tôi cũng đã thấy nó nhiều lần rồi, có lần nó suýt nữa đã cắn con nhà tôi.”
“Đánh nó, chia đều cho mọi người.”
Khương Ninh nâng dao, đánh nát thùng rác ở hành lang cạnh mình: “Muốn ăn thịt, phải hỏi thử xem dao của tôi có đồng ý hay không.”
Nhớ đến cảnh cô chém đầu người ta cũng không khác gì chém dưa hấu, mọi người bị dọa sợ lui về sau mấy bước.
Nhưng cũng có người không cam lòng: “Cô gái, chó này cũng không phải là của cô, đừng ngang ngược như vậy mà.”
“Nó đi với tôi thì là của tôi.”
“Mọi người cũng rất khó khăn, hay là thế này đi, làm thịt nó rồi cho cô một nửa, phần còn lại chúng tôi lại chia với nhau.”
Những người khác rối rít gật đầu: “Cách này rất tốt, cho cô phần lớn, chúng tôi uống chút canh là được.”
“Tôi không thích ăn thịt chó.” Khương Ninh cười nhạt, dao trong tay bổ đến người đàn ông vừa nãy lên tiếng đề nghị: “Thịt của anh cũng rất ngon!”
“A…”
Người đàn ông bị dọa sợ thụt lùi mấy bước, ngã phịch xuống đất, quần thấm ướt chấn lỏng không biết là gì.
Mẹ nó, cô thật sự dám giết người.
May mà không chém đến chỗ nguy hiểm, nhưng cánh tay bị cắt chảy máu ào ào.
Lần này, dù có không cam lòng đi nữa, cũng không có ai dám lên tiếng muốn thịt, chỉ trơ mắt nhìn cô mang chó lên lầu.
Mới vừa ép lui được đám người muốn ăn thịt chó, ai ngờ Dương Vĩ Thông lại đụng phải họng súng.
“Khương Ninh, em thật mẹ nó máu lạnh!” Anh ta lao ra khỏi phòng, tức giận nói với Khương Ninh: “Bây giờ em hài lòng chưa? A Kiện chết rồi!”
Mấy người khác đứng ở ngay cửa, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, không có ý định khuyên can Dương Vĩ Thông.
Không đợi Khương Ninh lên tiếng, Cola chợt nhào đến cắn chân của Dương Vĩ Thông.
Dương Vĩ Thông hoàn toàn không ngờ đến, lập tức hét thảm đến mức đinh tai nhức óc, giơ cây gậy trong tay muốn đánh vào đầu nó.
Cola linh hoạt nhảy ra, mắt chó tràn ngập sự giết chóc.
Chính là thằng cầm thú này, nói nó khắp người toàn là ve rận vừa bẩn vừa hôi, còn đi bậy khắp nơi nên mới vứt nó đến quán thịt chó.
Cũng chính là thằng cấm thú này, Khương Ninh đang cho nó ăn lúc đầu, sau này theo anh ta nên không quan tâm đến nó nữa.
Chó vốn thù dai, lại nhào về phía anh ta lần nữa.
Dương Vĩ Thông sợ hãi không thôi, không ngừng quơ cây gậy.
Khương Ninh cũng vung dao đến, ép anh ta lùi mấy bước.
“A Ninh, em vì con chó này mà đánh anh?” Dương Vĩ Thông rất tức giận, vì chật vật nên vẻ mặt anh ta trở nên dữ tợn hơn: “Điên rồi hả? Nó chỉ là con chó thôi mà.”
“Nó là con chó, anh cũng không phải con người.”
“Em hại chết A Kiện mà còn nói lý hả?”
Cái loại người chậm hiểu kiểu này, đúng là khiến người ta chán phải nhìn thêm, Khương Ninh không nhịn được mà bật cười: “A Kiện bị tôi chém bị thương à?”
Dương Vĩ Thông: “...”
“Tôi không đưa anh ta đi bệnh viện, trơ mắt nhìn anh ta chết à?”
Sắc mặt Dương Vĩ Thông trở nên khó coi: “Nếu không phải vì em máu lạnh không cứu, không muốn cho bọn anh mượn tiền…”
“Biết điều chút được không?” Khương Ninh lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu tôi là các anh, nếu còn chút tình người, sẽ cầm dao chém kẻ đã hại A Kiện, báo thù giết một người, giết hai người là lời rồi.
Cuối cùng các người đều là đồ hèn, không dám đi báo thù thì thôi, còn đẩy cái chết của anh ta lên đầu tôi, bắt nạt phụ nữ, ăn bám vậy cũng được hả?”
“Ai, ai ăn bám hả?”
“Ăn bám thế nào, trong lòng không rõ à?”
Khương Ninh giễu cợt: “Còn nữa, ai cho anh dũng cảm, dám làm trò trước mặt tôi như vậy.”
Dứt lời, một dao cắm vào bắp đùi của Dương Vĩ Thông.