Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 71 - Chương 72 - Em Vì Con Chó Này Mà Đánh Anh? 2

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 72 - Em vì con chó này mà đánh anh? 2

Em vì con chó này mà đánh anh? 2

Dương Vĩ Thông kêu thảm ngã xuống đất, những người khác vội vàng bước đến đỡ anh ta: “Khương Ninh, có gì thì nói chuyện là được rồi, cô thật là quá đáng.”

Khương Ninh đi lên lầu: “Lần này thì bị đâm ở chân, sau này chỗ bị đâm là ở tim, nên quý trọng cơ hội sống của mình đi.”

Không ai dám xông lên, gương mặt đều lộ vẻ oán độc.

Tô Mộng Dao bị cắt mất tóc đứng ở phía sau cửa, giận đến mức thở hồng hộc, một đám còn không bằng lũ vô dụng!

Mới vừa lên tầng 17, Khương Ninh khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trên cửa cầu thang đầy gai nhọn.

Nếu tả đúng, có vô số đinh sắt trên cửa, mũi đinh thì hướng ra ngoài.

Không chỉ một cánh cửa, mà cả ba cánh cửa đều như vậy.

Đừng nói là người, ngay cả chuột cũng không chui vào được.

Mà ba nam một nữ đang bận rộn vô cùng, tia lửa từ hàn điện văng khắp nơi, phát ra tia sáng chói mắt.

Thấy cô bước lên, Trương Siêu gỡ mặt nạ bảo vệ ra: “A Ninh, xem xem pháo đài của chúng ta như thế nào?”

Lúc bọn họ tìm vật liệu, phát hiện ở trong chung cư có bình acetylen để hàn điện, còn lấy thêm cốt sắt và đinh sắt về, phải xây dựng pháo đài vô cùng bền chắc cho tầng 18, buổi tối mới có thể ngủ ngon, sợ cứ phải luôn lo lắng đề phòng có người xông vào.

Trước sáng kiến của Trương Siêu và Lục Vũ, Khương Ninh chỉ biết giơ ngón cái lên.

Tin đồn rằng tầng 18 có vật tư, người có công trong đó không ai khác là Dương Vĩ Thông và Tô Mộng Dao.

Thà lo lắng đề phòng, không bằng tạo ra một hàng phòng ngự cứng rắn để bảo vệ.

Ba tên thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, có thể nói đây là sức mạnh tập thể.

Khương Ninh rất vui, cô thật không nghĩ ra sáng kiến này.

“Ồ quao, cậu mang con chó về à?” Ánh mắt Trương Siêu sáng lên, kích động nói: “Lục Vũ, tối nay chúng ta có thịt chó hầm ăn rồi.”

Cola quyết đoán xoay người, mệt mỏi quá, không muốn yêu nữa, đi đây!

Khương Ninh ngồi xổm xuống đất an ủi nó một chút, lại tức giận quát Trương Siêu: “Tớ nuôi con chó này, nếu cậu dám đụng đến một cọng lông của nó, tớ hầm cậu trước.”

“Cậu nuôi chó từ hồi nào vậy?” Trương Siêu kinh ngạc: “Vừa nhìn là biết nó là chó hoang rồi.”

“ Là con chó hoang ở trước cổng khu nhà đúng không?” Lục Vũ cảm thấy quen quen: “Trước kia A Ninh thường xuyên lấy đồ cho nó ăn.”

“Trước kia nó từng cứu mạng tôi.” Vẻ mặt Khương Ninh vô cùng nghiêm túc, cảnh cáo trước: “Tôi đưa nó về đây không phải để các cậu ăn. Nếu các cậu dám làm gì nó, tôi sẽ không nể mặt.”

Nhóm Trương Siêu tìm được trong văn phòng thịt bò khô, lạp xưởng và xúc xích dăm bông, mặc dù bọn họ ăn uống tiết kiệm nhưng cũng không đặc biệt thèm thịt, chỉ là hoàn cảnh ở đây đặc thù, người ta nuôi thú cưng cũng làm thịt ăn, ai lại lãng phí lương thực quý báu để nuôi chó.”

Lương thực đó là thứ có thể giữ mạng, mỗi ngày có biết bao nhiêu người chết đói.

Không chỉ Trương Siêu, Lục Vũ, ngay cả Trịnh Vĩ Lệ cũng không thể hiểu nổi.

Chỉ có Hoắc Dực Thâm nói ra một câu khiến người ta sợ hãi: “Cơ thể của con chó chăn cừu này rất tốt, nếu được huấn luyện tốt, có thể một lần đối phó với ba người trưởng thành cũng không sao cả.”

“Chỉ có anh tinh mắt.” Khương Ninh không khỏi xem trọng anh: “Ban nãy ở bên ngoài nó bị bảy tám người vây bắt, cuối cùng không cho bọn họ chiếm được chút ưu thế nào, còn lật ngược tình thế.”

Con gà yếu Lục Vũ: “...”

Con gà yếu Trương Siêu: “...”

Bình Luận (0)
Comment