Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 72 - Chương 73 - Tiêu Hết Một Triệu 1

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 73 - Tiêu hết một triệu 1

Tiêu hết một triệu 1

Con chó này rất có tính người, cách nhìn nó chằm chằm bọn họ khiến ai nấy đều sởn gai ốc.

"Bọn tao đều là người yêu chó, kiên quyết phản đối việc ăn thịt chó." Trương Siêu là người đầu tiên không chịu nổi: "A Ninh, cậu nói nó đừng nhìn tớ như vậy." Rất đáng sợ!

Trịnh Vỹ Lệ có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng thân là bạn bè, cô ấy vẫn khuyên nhủ: "A Ninh, nếu là bình thường chắc chắn chị sẽ ủng hộ em, nhưng bây giờ là thời gian đặc biệt, phần lớn lương thực đều đã rơi xuống nước bị hư.

May mà chúng ta phản ứng nhanh nên mới tích trữ được một ít, nhưng phần của em cùng lắm chỉ đủ cho sáu, bảy tháng, tình hình sau này ra sao vẫn chưa biết, quan trọng nhất là nuôi loại chó cỡ lớn thế này cực kỳ tốn lương thực, em phải suy nghĩ thật kỹ càng."

Đừng để đến ngày nào đó không còn lương thực mới hối hận, đến lúc đó thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

"Với em, nó không phải là chó mà là người nhà."

Khương Ninh dịu dàng an ủi Cola bất an: "Hết vật tư thì có thể tìm thêm, em sẽ không vứt bỏ nó đâu."

Trịnh Vỹ Lệ không phải loại người thích xen vào việc của người khác, chỉ cần cô suy nghĩ kỹ càng là được.

Đưa Cola vào nhà, Khương Ninh lấy thức ăn cho chó trong không gian ra, cho vào sữa dê.

Sữa dê lấy từ siêu thị, cô chịu không nổi mùi gây của nó nên uống không quen, bây giờ vừa vặn cho Cola uống.

Sau khi ăn hết một chậu lớn thức ăn cho chó, cái bụng xẹp lép của Cola cuối cùng cũng phồng lên.

Nó đứng trước sô pha, chăm chú nhìn Khương Ninh, đột nhiên chảy nước mắt.

Không hề đề phòng bị, nhiều thêm chút chờ mong.

Nó vừa khóc, lập tức phá vỡ bức tường phòng thủ của Khương Ninh đang ngồi trên sô pha.

Cô ôm Cola khóc, khóc vì nỗi sợ, sự không cam lòng, cô độc và tuyệt vọng ở kiếp trước.

Chú chó gác đầu lên vai cô, trong miệng phát ra tiếng ư ử.

Cola khóc, khóc vì cô không vứt bỏ nó như người chủ trước đây, không chỉ nhận nuôi nó còn cho nó ăn ngon...

Nó có muốn tin tưởng con người thêm một lần nữa không? Ư ư ư!

Một người một chó ôm nhau khóc thật lâu.

Sau khi khóc xong, Khương Ninh không còn mờ mịt và sợ hãi như trước.

Sau khi sống lại, cô tích trữ vật tư chỉ đơn thuần vì muốn sống, sống lâu hơn một chút.

Nhưng bây giờ thì khác, không chỉ phải sống thật tốt, thật lâu mà còn phải bảo vệ Cola.

Tỉnh táo lại, cô bắt đầu kiểm tra cơ thể Cola.

Đủ vết thương cũ mới nhìn thấy mà giật mình, hơn nữa còn mắc bệnh ngoài da rất nghiêm trọng, nấm chi chít, đầu của nó vẫn màu đen, nhìn cực kỳ xấu.

Khương Ninh đút... thuốc tiêu viêm cho nó, tìm dụng cụ cạo lông cạo sạch lông chó.

Dùng i-ốt khử trùng miệng vết thương, sau đó bôi Vân Nam Bạch Dược*.

* Vân Nam Bạch Dược: một loại thuốc cổ truyền của Trung Quốc có nguồn gốc từ Vân Nam, được làm từ dược liệu quý, có tác dụng thông huyết, cầm máu, kích hoạt tuần hoàn máu và giảm đau, giải độc, giảm sưng tấy

* Vân Nam Bạch Dược: một loại thuốc cổ truyền của Trung Quốc có nguồn gốc từ Vân Nam, được làm từ dược liệu quý, có tác dụng thông huyết, cầm máu, kích hoạt tuần hoàn máu và giảm đau, giải độc, giảm sưng tấy

Do không tích trữ thuốc thú y, Khương Ninh tìm một loại thuốc mỡ có công dụng tương tự trong hòm thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên người Cola.

Cola không hề giãy giụa trốn tránh nhưng muốn thè lưỡi ra liếm.

Nó gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, sau khi cạo lông lại càng cay mắt, Khương Ninh lấy chiếc áo cầu thủ số 7 của mình cho nó mặc, vỗ đầu nó nói: "Đợi đến khi nuôi mày béo lên thì sẽ cực kỳ đẹp trai."

Khương Ninh không lo lắng về vật tư, trong không gian đã tích trữ đủ cho cô và Cola ăn đến chết, ngoài ra còn có mảnh đất có thể gieo trồng.

Trên mặt đất ẩm ướt lại không có ổ chó, cô ném mấy tờ giấy xuống để lót, lấy một chiếc sô pha lười chống bám bẩn trong không gian ra.

Không cần dạy, Cola lập tức biết đây là ổ chó của mình.

Thật mềm mại, thật thoải mái, rốt cuộc cũng có nhà rồi.

Nó nằm trong ổ, mệt mỏi thiếp đi.

Khương Ninh xách một chiếc ba lô lớn đi gõ cửa phòng 1801, sau đó tập trung ở phòng 1803.

Trước mặt tất cả mọi người, cô mở khóa chiếc ba lô nặng trịch.

Bình Luận (0)
Comment