Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 74 - Tiêu Hết Một Triệu 2

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 74 - Tiêu hết một triệu 2

Tiêu hết một triệu 2

Trương Siêu Lục Vũ khiếp sợ, đếm đi đếm lại: "Một triệu?"

Khương Ninh gật đầu: "Hôm nay lúc ra ngoài đi dạo tìm thấy ở phòng Tài vụ trong một tòa nhà."

Thứ này nếu xuất hiện trước khi có thiên tai, mọi người không kích động đến điên mới là lạ, nhưng bây giờ đối diện với một đống tiền, trong lòng mọi người vô cùng buồn bực: "Bây giờ có tiền cũng không tiêu được."

Gạo tăng giá lên năm trăm đồng một cân, mỗi ngày chỉ được mua một cân, hơn nữa còn là loại vớt dưới nước lên rồi hong khô.

Ăn được nhưng có thể gây chết người hay không thì khó mà nói.

Nhiều tiền như vậy phải tiêu thế nào đây? Có khi chưa kịp tiêu hết đã mốc lên rồi.

Khương Ninh nói rõ tình hình tương lai cho bọn họ biết trước: "Bây giờ vẫn có thể mua được lương thực đã không tệ rồi, sau này chưa chắc có lương thực để bán đâu."

"Bây giờ cũng không mua được." Lục Vũ thích nghe ngóng tin tức lên tiếng: "Nghe nói được mua với số lượng giới hạn nhưng trên thực tế số lượng đưa ra bán mỗi ngày rất ít, rất nhiều người đi xếp hàng từ nửa đêm cũng không mua được."

Tuy nhiên bên ngoài cũng có người đầu cơ trục lợi, cũng là loại vớt dưới nước lên rồi hong khô, bán với giá hai nghìn đồng một cân.

Châm chọc đến mức nào, một triệu chỉ có thể mua được năm trăm cân lương thực.

"Không còn cách nào khác sao?"

Chính phủ đang truy bắt những người đầu cơ trục lợi, số lương thực thu được sẽ sung công, nhưng không phải ai cũng có thể mua được.

"Tiền sẽ càng ngày càng mất giá, bây giờ đã bắt đầu phổ biến việc trao đổi bằng đồ vật, không chừng ngày nào đó tiền sẽ không còn giá trị gì nữa, ngày mai chúng ta phải nghĩ cách tiêu hết số tiền này."

"Không mua được lương thực, làm sao tiêu hết?"

"Trung tâm mua sắm bán cái gì chúng ta mua cái đó." Khương Ninh chỉ đạo bằng giọng lạnh băng: "Hiện đã vào tháng 10 rồi, trước đây mặc áo ngắn tay, bây giờ đi ngủ phải đắp chăn. Nếu đến mùa đông mưa vẫn không tạnh thì chúng ta làm sao sống sót qua được?"

Đúng vậy, nhóm ba người ngốc nghếch thiếu kỹ năng sống lên tiếng: "Được, ngày mai chúng ta đến trung tâm mua sắm, lấy được cái gì thì mua cái đó."

1801 vẫn luôn im lặng, đôi mắt sâu thẳm không thể nhìn rõ tâm trạng của anh.

Người này nhìn có vẻ ở cùng một nhóm với bọn họ nhưng thực chất lại rất lạnh lùng và cảnh giác.

Ánh mắt của anh lợi hại như chim ưng, dường như chỉ cần liếc qua một cái là có thể nhìn thấu lòng người, điều này khiến Khương Ninh có dự cảm không tốt.

Bước ra khỏi phòng 1803, Khương Ninh vừa định vào nhà, không ngờ Hoắc Dực Thâm đột nhiên lên tiếng: "Khương Ninh, có thể thương lượng với cô một chuyện không?"

"Mời nói."

"Trước đây tôi là cảnh sát đặc nhiệm*, vì bị thương nên đã xuất ngũ, sau đó mới chuyển đến đây."

* Cảnh sát đặc nhiệm: đơn vị chiến đấu liên kết với các bộ phận phi quân sự có nhiệm vụ chính là chống khủng bố và chống tội phạm bằng hỏa lực mạnh

* Cảnh sát đặc nhiệm: đơn vị chiến đấu liên kết với các bộ phận phi quân sự có nhiệm vụ chính là chống khủng bố và chống tội phạm bằng hỏa lực mạnh

Hoắc Dực Thâm giải thích: "Khi nhận nhiệm vụ, tôi thường phối hợp với đội cảnh khuyển nên xem như có chút kinh nghiệm huấn luyện chó.

Con chó chăn cừu mà cô đưa về thuộc giống cảnh khuyển mới, giống chó này chẳng những có thể năng tốt mà tính phục tùng và sức chiến đấu đều rất cao.

Nếu như có thể huấn luyện được, sức chiến đấu của nó sẽ ngang bằng mấy người trưởng thành, chắc chắn có lợi với tầng 18."

Khương Ninh ngạc nhiên, ban đầu quả thực đã đoán được anh là quân cảnh, nhưng cô đã từ bỏ suy đoán này sau khi nhìn thấy anh giết người không chớp mắt, có lẽ anh là sát thủ hoặc vệ sĩ cầm tiền trừ họa.

Không ngờ anh lại là cảnh sát đặc nhiệm.

Theo lời anh nói thì vì bị thương nên mới xuất ngũ, cho nên thật sự có thể giết người không chớp mắt sao?

Không phải cô không hề nghi ngờ, thế nhưng ai cũng có bí mật, chỉ cần anh không làm chuyện gây hại đến cô, Khương Ninh sẽ không đi nghe ngóng chuyện của anh.

Cô bình tĩnh lại: "Anh có điều kiện gì?"

Bình Luận (0)
Comment