Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 74 - Chương 75 - Em Gái Có Cần Lương Thực Không? 1

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 75 - Em gái có cần lương thực không? 1

Em gái có cần lương thực không? 1

Dù biết rõ Cola không hề kém cỏi nhưng cô vẫn hy vọng nó có thể trở nên mạnh hơn nữa, dù sao cũng không có ai cưỡng lại sự cám dỗ của thịt chó khi đứng trước nguy cơ tử vong vì đói.

Vì vậy, Cola nhất định phải mạnh hơn.

Yêu cầu của Hoắc Dực Thâm rất đơn giản: "Tôi giúp cô huấn luyện chó, cô dạy Đậu Đậu học chữ."

Cái này mà cũng là yêu cầu? Khương Ninh sững sờ: "Đậu Đậu vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, anh hoàn toàn có thể tự dạy cô bé mà."

Hoắc Dực Thâm mất tự nhiên: "Tôi không biết dạy ngữ văn." Huấn luyện chó dễ hơn nhiều.

Khương Ninh ngại ngùng: "Được, tôi đồng ý trao đổi."

Anh giúp cô huấn luyện chó, cô dạy Đậu Đậu biết chữ.

Vừa mở cửa, một bóng đen nhào lên, tiếng kêu trầm thấp lộ ra sự lo lắng và bất an, móng vuốt liên tục chụp lấy Khương Ninh.

Khương Ninh xoa đầu nó: "Không có việc gì, tao không đi."

Chó hoang không dễ dỗ, cô cho nó ăn thêm... một cây xúc xích.

Có thể nó vẫn còn lo lắng, Khương Ninh đi đâu nó đều đi theo, không cho phép cô rời khỏi tầm mắt mình.

Hôm nay không chỉ mệt chết mà bụng còn réo vang.

Bất ngờ gặp lại Cola thật sự là chuyện đáng chúc mừng, Khương Ninh làm xương sườn hấp, ngỗng xay, thịt xào rau, có cả bia nữa.

Dù không đói bụng nhưng hai mắt chú chó nhìn chăm chú đầy mong chờ, nước dãi sắp chảy cả ra ngoài.

Khương Ninh gắp cho nó xương sườn thanh đạm, sau đó vừa ăn cơm vừa xem phim thư giãn.

Cola cực kỳ tham ăn, nhảy lên sô pha nằm trên người cô, thỉnh thoảng dùng chân đẩy vai cô.

Thấy Khương Ninh bất động, nó chạy đi ngậm chậu cơm của mình tới —— sen ơi, cơm cơm!

"Đúng là thông minh." Khương Ninh ném xương cho nó gặm: "Đừng ăn no bể bụng đấy, sau này ngày nào cũng sẽ được ăn ngon."

Cơm nước xong xuôi còn phải dạy Cola đi vệ sinh.

Không chỉ Cola mà cả đám thỏ nữa.

Ban công vẫn ẩm ướt dù đã đóng kín cửa sổ khiến thỏ cực kỳ ủ rũ, cô phải lót rất nhiều bìa các-tông rồi chuyển chúng vào nhà vệ sinh mới đỡ hơn hẳn.

Đã nuôi quen nên chúng nó cũng không sợ người, bắt đầu chạy chơi trong phòng.

Cola nhìn thấy thỏ thì hai mắt lóe lên tia sáng màu lục, vô thức lao đến muốn ăn thịt, Khương Ninh vội vàng dùng ánh mắt hung dữ ngăn cản: "Không được!"

Sau này cô và Cola ăn thịt hay húp cháo hoàn toàn phải dựa vào chúng nó.

Trước đó đã ở chung với nhau, Cola khá hiểu rõ tính tình của cô, chỉ có thể ngứa răng nhẫn nhịn.

Bây giờ không đói bụng, đến khi đói bụng lại bắt chúng nó.

Cola rất có tính người, dạy hơn một tiếng đã biết ị vào túi rác màu đen trong nhà vệ sinh.

Ngược lại là đám thỏ vẫn chưa khai trí, có dạy thế nào cũng không học được, hại cô một ngày phải dọn dẹp nhiều lần.

Khương Ninh mệt mỏi: "Cola, sau này nhiệm vụ chăm sóc bọn nó sẽ giao cho mày nhé."

Muốn làm một chú chó hiểu chuyện thì phải giúp đỡ con sen làm việc nhà.

Làm xong hết mọi chuyện thì cũng đã khuya, Khương Ninh lên giường nghỉ ngơi, không ngờ Cola lại kéo ổ của mình lên giường theo.

Mặc kệ đi, ai bảo nó không có cảm giác an toàn chứ, cô có thể hiểu được.

Giữa đêm tỉnh giấc mấy lần, tất cả đều do Cola đánh thức.

Nó cực kỳ nhạy cảm với thanh âm, chỉ cần dưới lầu có chút động tĩnh sẽ lập tức bật dậy, đứng canh trước cửa chính bằng thép không gỉ không chịu đi.

Cuộc sống lang thang lâu ngày đã thay đổi đặc tính của loài chó ở nó, nó sẽ không phát ra âm thanh khiến kẻ địch giật mình.

Đừng thấy chỗ này chỉ là một tòa nhà đơn mà lầm, đúng là cuộc sống muôn màu, chuyện dơ bẩn xấu xí nào cũng có.

Khoảng bảy giờ sáng, cô bị Cola nôn nóng đánh thức.

Mở cửa ra, là bạn học Dương Vĩ Thông dưới lầu liên tục gõ cửa: "Khương Ninh, A Thông hôm qua bị cậu đâm bị thương, còn bị chó của cậu cắn, bây giờ đang phát sốt, việc này em phải chịu trách nhiệm."

Khương Ninh đóng sầm cửa, rửa mặt rồi ăn sáng.

Một tô mì nội tạng heo đơn giản và hai cái bánh bao súp.

Cola thì nửa bát thức ăn cho chó và bốn cái bánh bao súp.

Cô vừa dọn dẹp xong thì Lục Vũ tới gõ cửa, chuẩn bị cho nhiệm vụ ra ngoài hôm nay —— tiêu hết một triệu.

Ngoài trông trẻ, Trịnh Vỹ Lệ còn có thêm nhiệm vụ trông chó.

Ngoài hành lang có thêm một bao cát do Lục Vũ và Trương Siêu mang về cho cô, lúc rảnh rỗi có thể dùng để luyện đấm bốc, ngàn vạn đừng lấy bọn họ làm bia nữa.

Bình Luận (0)
Comment