Em gái có cần lương thực không? 2
Đến trung tâm mua sắm lúc 9 giờ, vẫn đông nghịt người đứng xếp hàng như trước, không ngờ loa thông báo vang lên giọng của nhân viên nói rằng hôm nay đã bán hết lương thực, nếu cần mua thì ngày mai đến sớm.
"Tôi đến đây từ 12 giờ đêm hôm qua, sao lại hết rồi?"
"Tôi đến xếp hàng từ 9 giờ tối chẳng phải cũng vẫn chưa đến lượt sao?"
Tiếng kêu than lập tức nổi lên bốn phía, tuy mọi người vô cùng bức xúc nhưng có thể làm gì được chứ?
Bây giờ có quân đội đeo súng thật tuần tra, dù có xông vào cũng không cướp được lương thực.
Sắc mặt ai nấy đều mệt mỏi và không cam lòng, sau khi lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn thất vọng rời đi.
Gần như tất cả những người đến trung tâm mua sắm đều để mua lương thực, ngoài ra thuận tiện mang theo một ít những thứ khác.
Sau khi dòng người rời đi, cửa hàng rộng rãi lập tức trống trải hẳn.
So với lần trước, rõ ràng hàng hóa ít đi rất nhiều, phàm là thứ có thể lấp đầy bao tử đều bị lấy sạch không còn.
Ngược lại xuất hiện nước lọc được bày bán với giá mười đồng mỗi lít và phải tự mang theo đồ đựng nước.
Nghĩ đến thi thể trôi trong nước, Lục Vũ và Trương Siêu lập tức không còn hứng thú.
Đại đa số sản phẩm trong cửa hàng là đồ điện, quần áo, chăn màn, các loại đồ dùng, có tiền trong tay cũng không tiêu được.
Còn lại hai chiếc thuyền cao su, Lục Vũ định mua về để dự phòng nhưng nhìn thấy bảng giá năm mươi nghìn đồng một cái thì không dám mở miệng.
Mục tiêu của Khương Ninh vô cùng rõ ràng, chuẩn bị vật tư bảo vệ tính mạng của bọn họ trong thời tiết cực lạnh.
Cô không thiếu nhưng không có cách nào lấy ra cho bọn họ dùng, nhất định phải dùng cách quang minh chính đại.
Tình trạng thiếu hụt nhu yếu phẩm khiến giá của những mặt hàng này tăng vọt tới tận trời, còn quần áo, chăn màn… lại không tăng mấy, suy cho cùng phải tiêu tiền một cách khôn ngoan, bọn họ chỉ muốn tiết kiệm tiền để mua lương thực.
Trong khi đang đi dạo, cô nhìn thấy áo khoác lông chồn.
Chiếc áo lông chồn dài qua đầu gối sờ vào mềm mại, mặc lên người vô cùng ấm áp.
Nhìn bảng giá, 49.999 đồng.
Có cả kiểu dáng dành cho nam và nữ, giá cả của hai loại không chênh lệch nhiều, Khương Ninh lấy một lượt bảy cái, ngay cả Cola cũng có phần, mua về rồi sửa lại sau.
Thoáng cái đã tiêu hết ba trăm năm mươi nghìn, tim Lục Vũ rỉ máu: "Hay là đổi sang loại rẻ hơn một chút đi?"
"Bây giờ không tiêu, giữ lại để làm giấy vệ sinh à?"
Ngoại trừ áo khoác lông chồn còn có áo bông giữ ấm, áo lông, trang phục dành cho hoạt động thể thao ngoài trời, chăn bông, bít tất, giày, quần áo giữ nhiệt… để cho bọn họ muốn mua gì thì mua.
Đáng tiếc không có đồ dùng cho thú cưng, nếu không cô cũng muốn tích trữ cho Cola.
Đang chọn, đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, thấp giọng hỏi cô: "Em gái có cần lương thực không?"
Vẻ mặt lấm la lấm lét, trông cũng không phải người tốt.
Lúc mua áo khoác lông chồn, Khương Ninh đã nhận ra mình bị hắn ta theo dõi, còn tưởng rằng hắn ta đến ăn cắp hoặc cướp bóc, không ngờ là đến bán lương thực.
"Lương thực gì?"
"Gạo."
"Có bị ngâm nước không?"
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Cũng có loại không bị ngâm nước nhưng đắt gấp đôi."
"Giá bao nhiêu?"
"Bị ngâm nước thì 2500, không bị ngâm nước thì 5000."
Khương Ninh suy nghĩ một chút: "Làm sao tôi biết ăn loại bị ngâm nước có thể chết hay không?"
"Em gái yên tâm, người làm ăn chúng tôi xem chữ tín đứng đầu, không lừa già dối trẻ."
Nói xong móc gạo từ trong túi ra, màu sắc chuyển sang màu vàng sẫm, đưa lên ngửi thì không có mùi gì.
"Ông có bao nhiêu?"
"Cô muốn bao nhiêu, tôi có bao nhiêu."
Khương Ninh nhẩm tính, trừ đi những khoản đã tiêu: "Hai ngàn đồng một cân, tôi muốn hai trăm năm mươi cân."
Người đàn ông trung niên có lương thực: "..."