Vớt được một con heo 1
Liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, Khương Ninh quay người đi tìm bọn Lục Vũ, bảo bọn họ thử áo khoác lông chồn: "Trong cửa hàng chỉ có mười cái, kiểu dáng nhỏ chưa chắc đã vừa nhưng thật sự không thể không tiêu tiền."
Trương Siêu đứng bên cạnh mặc thử nói đùa: "Sao tớ lại có cảm giác được phú bà bao nuôi nhỉ?"
Khương Ninh tỏ vẻ ghét bỏ: "Xin lỗi, cậu không phải gu của tớ."
Hai người đang đùa giỡn, người đàn ông lại tiến tới nói: "Em gái, nếu cô thật sự muốn mua thì chúng ta có thể thương lượng."
Bốn người đứng cùng nhau mà hắn ta còn dám đi theo, hẳn là không phải kẻ trộm cướp.
Khương Ninh thuật lại cuộc trò chuyện lúc nãy, Lục Vũ và Trương Siêu đều rất vui mừng, thậm chí còn bốc một nắm bỏ vào miệng ăn thử: "Cảm giác cũng giống loại mua ở cửa hàng."
"Mấy người cứ yên tâm, chất lượng chắc chắn không tệ." Bất ngờ nhận được một đơn hàng lớn, người đàn ông cực kỳ phấn khởi: "Trên người tôi chỉ mang theo năm cân, mấy người muốn mua thêm thì để tôi sắp xếp."
Bốn người đi qua một bên bàn bạc, Hoắc Dực Thâm lo lắng: "Có thể mua nhưng phải đề phòng bọn họ đen ăn đen."
Biện pháp an toàn nhất là giao dịch nhiều lần.
Bàn bạc xong, Khương Ninh quay về thương lượng với người đàn ông: "Chúng tôi mua hai trăm năm mươi cân nhưng phải chia thành nhiều đợt nhận hàng, mỗi ngày lấy năm mươi cân, giao dịch ngay cửa chính của trung tâm mua sắm."
Người đàn ông hơi sửng sốt: "Chuyện này tôi không quyết định được nhưng có thể đi hỏi ngay, mấy người chờ một lát."
Nói xong, vội vàng đi ra khỏi cửa hàng.
Khương Ninh dự định tiêu năm trăm ngàn đồng, lấy hết những thứ cần dùng vẫn chưa đủ, cuối cùng phải lấy thêm mấy cái áo khoác lông chồn mới đủ.
Cô mang theo không ít túi hút chân không, sau khi thanh toán thì cho hết quần áo, chăn màn vào trong đó.
Bao nhiêu người phải đói khát vì không có tiền mua lương thực, kẻ có tiền lại tiêu nửa triệu trong nháy mắt khiến nhân viên thu ngân suýt rơi tròng mắt ra ngoài, cảm thấy mình gặp được một cô gái phá của.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng bách hóa, tên xấu xí đang đứng chờ ngoài cửa vội vàng chạy đến đón: "Đại ca của bọn tôi đồng ý, có thể tiến hành giao dịch."
Nói xong đưa mắt nhìn về phía cách đó không xa, có một người đàn ông đeo khẩu trang, trong tay xách cái túi da rắn nặng trịch.
Hai bên trao đổi bằng ánh mắt, cùng đi đến một nơi hẻo lánh không có người.
Hoắc Dực Thâm đi qua kiểm tra, xác định chất lượng gạo không có vấn đề mới gật đầu với Khương Ninh.
Khương Ninh đưa túi rác màu đen đã chuẩn bị sẵn cho tên xấu xí, bên trong có một trăm ngàn đồng.
Tên xấu xí nhét cái túi vào ba lô rồi nhanh chóng kiểm đếm.
Trung tâm mua sắm có quân đội duy trì ổn định, không có ai không sợ ăn đạn mà giở trò đen ăn đen.
Sau khi nhận được tiền và hàng cũng như thống nhất thời gian giao dịch ngày mai, bốn người xách lương thực lập tức ngồi thuyền tấn công quay về.
Trên thuyền có không ít vật tư, Lục Vũ và Trương Siêu cảnh giác quan sát xung quanh, Hoắc Dực Thâm đi đường vòng, tránh những nơi nhiều người.
Đường vòng xa hơn rất nhiều nhưng tầm nhìn rộng rãi, nếu có người tới gần, bọn họ có thể phát hiện ngay lập tức.
Lục Vũ Cầm ống nhòm đột nhiên lên tiếng: "Đó là cái gì vậy?"
Trương Siêu cũng nhìn theo, xa xa có thứ gì đó trôi nổi: "Là thi thể sao?"
Khương Ninh cầm ống nhòm, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi nói: "Hình như là... một con heo."
Heo? Mọi người giật mình, cẩn thận quan sát.
"Là heo, vẫn còn sống!"
Vậy mà lại có heo sống, đã bao lâu bọn họ chưa được ăn thịt heo rồi?
Thịt chó không được ăn, thịt heo thì được đúng không!
Thuyền tấn công giảm tốc độ, chuyển hướng, tới gần con heo đang lơ lửng trong nước.
Thật sự là một con heo còn sống, đầu nó cũng không nhỏ.
Heo biết bơi nhưng vẫn không thể chống lại được dòng nước lũ lớn, chỉ có thể trôi theo dòng nước.
Nhìn thấy người tới gần cũng không sợ hãi, thậm chí còn kêu ụt ụt như đang cầu cứu.
Thuyền tấn công đến gần, dùng mái chèo kéo con heo lại, Trương Siêu nhoài người ra túm lấy hai chân trước của con heo.
Con heo vừa kêu vừa giãy giụa nhưng không phản kháng quá kịch liệt, có lẽ nó đã bơi trong nước mệt rồi.
Mọi người cùng hợp sức kéo con heo lên thuyền, khung xương của nó rất lớn nhưng bị đói nên gầy đi không ít, có vẻ khoảng hai trăm cân.